Nửa đêm, sau khi Tô Mặc Huy xác định Lâm Viện đã ngủ, anh nhẹ tay nhẹ chân đi đến trước cửa phòng Tô Mông, anh vặn nắm tay, rồi đẩy vào nhưng cửa vẫn đứng yên, không ngờ tới con nhóc nhẫn tâm này đúng thật là nói được thì làm được, khóa trái bỏ anh ở bên ngoài.
Tô Mông đang nằm ở trên giường đoán xem hôm nay Tô Mặc Huy có đến hay không, lúc nào sẽ đến, thì nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ, theo phản xạ có điều kiện cô đột nhiên ngồi dậy, "Ai đó?"
"Suỵt, đừng sợ, là anh."
Hết thảy vẫn trong lòng bàn tay.
"Thầy, sao thầy vào đây được?"
"Nhảy từ ban công phòng bên cạnh sang."
Tô Mông xốc chăn xuống giường, cô nôn nóng quan tâm hỏi, "Cái này nguy hiểm lắm đấy, thầy có bị thương không?"
"Đúng là có bị thương thật."
Tô Mông tin là thật, cô đến nhìn xem, một tay Tô Mặc Huy ôm cô vào lòng, gương mặt tuấn mỹ cọ cọ đầu cô, có hơi uất ức nói, "Bị thương trong tim cơ, không chỉ Mông Mông xóa WeChat của anh còn bỏ anh ở ngoài cửa nữa."
Mỹ nam làm nũng khiến Tô Mông không có sức chống cự, nhưng cô vẫn có nguyên tắc mở miệng, "Thầy ơi, chúng ta không thể mắc thêm sai lầm nữa, trước kia không gặp vợ thầy em còn có thể tự thuyết phục mình, chỉ cần chị ấy không biết sẽ không tạo ra tổn thương gì, nhưng hiện giờ Lâm Viện còn đang sống sờ sờ đứng trước mặt em, còn thân thiết như thế, chúng ta không thể có lỗi với chị ấy được."
Tô Mặc Huy cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-vi-cau-dan/571269/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.