Một tháng sau.
Lúc Tô Mặc Huy trở về thấy khách trong nhà thì ngây ngẩn cả người, Tô Mông cũng khiếp sợ nhìn về phía anh.
Lâm Viện nghe thấy anh về, cô đi ra khỏi phòng bếp, ngạc nhiên mừng rỡ nói, "Anh về rồi à?"
Tô Mặc Huy thoáng hoàn hồn lại, thoạt nhìn không có gì khác thường, anh ung dung thản nhiên nói, "Trở về lấy chút đồ."
Thật ra là có một đồng nghiệp mượn anh tài liệu tham khảo, mà tài liệu lại để ở nhà, bằng không anh cũng sẽ không trở về, kể từ lần vì chuyện của Tô Hạc Lâm mà bỏ lỡ lần bên nhau cuối cùng với Tô Mông, anh đã trở nên càng thêm ghét bỏ việc trở về nhà.
Bình thường trước kia anh đều ở lại trường học, một tháng cũng hiếm khi trở về một lần, tình yêu như có như không trước kia đã sớm bị sự chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều mài dũa thành tình thân rồi, nếu Tô Mông không xuất hiện, thì trải qua một đời bình đạm như vậy cũng không tồi.
Nhưng sự xuất hiện của Tô Mông khiến cho sinh hoạt trầm lắng u ám của anh đầy vui sướng, cho nên đối với cuộc sống như thế anh cũng không chán ghét.
Nhưng vì sao Tô Mông lại ở trong nhà của anh?
Lúc này Lâm Viện mới cười giới thiệu với anh, "Vị Tô tiểu thư này là khách quý của em, hôm nay ít nhiều cũng nhờ có cô ấy."
Tô Mặc Huy nghe thế thì trầm giọng dò hỏi, "Xảy ra chuyện gì à?"
"Hôm nay em đi chợ mua đồ ăn, thì có một tên cướp giật điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-vi-cau-dan/571267/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.