Cả một ngày trở về sau đều nghe giảng bài, tiết dự giờ thật sự có chút nhàm chán, tiết tự học buổi tối Tô Mông gác đùi trên đùi Tô Mặc Huy, cẳng chân mịn màng buông thõng xuống đung đưa ở giữa hai chân anh, thầy chủ nghiệm bên cạnh lại đang trắng trợn chơi điện thoại, bóp nhẹ một cái chuẩn bị tan làm.
Đến gần 10 giờ, Tô Mông cầm túi xách lên chuẩn bị đi, lại bị Tô Mặc Huy đè trở lại ghế ngồi, "Đợi chút hẵng đi."
Tô Mông nghi hoặc chớp chớp đôi mắt to tròn, làm gì?
Muốn làm gì, rất nhanh Tô Mông sẽ được biết, cả một đường cô đều bị Tô Mặc Huy lôi kéo đến phòng học buổi sáng dự giờ, rồi mở cửa tiến vào.
"Sao thầy có chìa khóa ở đây?"
"Chẳng phải em vẫn luôn kêu tôi là thầy chủ nhiệm à?"
Ồ, hóa ra là dùng quyền để làm việc riêng!
Tô Mông bị anh vội vàng đè lên trên bảng đen, "Thầy... Dơ."
Mỗi ngày trên bảng đều bị viết, lau nhiều riết dơ, hôm nay trước khi ra cửa cô còn cố ý thay áo sơ mi trắng cho phù hợp nữa kìa.
Tô Mặc Huy nhớ tới hình ảnh buổi sáng mình ảo tưởng, "Cũng tốt, bây giờ em chính là cô Tô, còn tôi bây giờ là giáo viên khác, không phải bạn trai em, em hiểu không?"
Nháy mắt Tô Mông đã hiểu anh muốn chơi trò gì, nhưng cô vẫn giả bộ như không hiểu, "Là có ý gì? Thầy không phải bạn trai em à?"
Tô Mặc Huy cảm giác mình đang dạy hư học sinh, từ sau khi tốt nghiệp mười mấy năm anh tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-vi-cau-dan/571259/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.