Đêm đó qua đi, Tô Mặc Huy cảm giác được Tô Mông vẫn luôn trốn tránh anh, ngay cả trong văn phòng cũng không ngồi, chạy đến góc cách xa anh nhất.
Đối mặt với sự dò hỏi của người khác, cô chỉ nói quạt ở bên ngoài mát hơn, nhưng mà nhất định là cô đang trốn tránh anh.
Vậy cũng tốt, anh cũng sẽ không vi phạm luân lý đạo đức, sẽ không làm Lâm Viện tổn thương, cũng có thể kịp thời ngăn Tô Mông tự làm tổn thương mình.
Chẳng qua trong lòng anh lại không nhịn được mất mát và khổ sở, nếu không còn được gặp lại người con gái đáng yêu ấy, trong lòng anh có cảm giác đau đớn thật nhiều.
Bên cạnh cô lại có một nam sinh đang đứng, anh biết đó là đại diện môn tiếng anh của lớp hai, mỗi lần thi thử nam sinh này luôn đứng nhất, vĩnh viễn luôn đứng nhất tiếng anh, cậu ta sẽ có vấn đề gì nhỉ?
Anh đoán có lẽ là thiếu niên thanh xuân đang yêu say đắm, giáo viên trẻ tuổi xinh đẹp tính cách lại dịu dàng như vậy luôn khiến cho học sinh yêu thích, đặc biệt là sự yêu thích của những cậu trai.
Nhìn bọn họ trò chuyện với nhau thật vui vẻ, Tô Mặc Huy cảm thấy có hơi chướng mắt, anh quay mặt đi không nhìn nữa.
Lỗ tai Lộ Viễn Hi đỏ bừng, mấy ngày này cậu luôn lấy cớ hỏi vài vấn đề, như vậy cậu mới có thể quang minh chính đại cúi người đến gần cô.
Hơi thở thơm ngọt trên người cô vây lấy cậu, cậu yêu cảm giác như vậy.
Mỗi đêm cậu luôn mơ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-vi-cau-dan/262612/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.