Một đêm không mộng mị, Tô Mông ngủ rất ngon.
Nhưng nghĩ đến việc mặt mình đắp một lớp trang điểm đi ngủ thì cô vô cùng khó chịu, cũng may là khách sạn này có đầy đủ mọi thứ, việc đầu tiên cô làm sau khi rời giường chính là tẩy trang, để an ủi lòng mình một chút.
Sau khi thoải mái ngâm nước ấm xong, Tô Mông mặc áo tắm dài đi ra ngoài cửa phòng.
Tìm mấy căn phòng khác cũng không tìm thấy Tô Mặc Huy, anh sẽ không ném lại mình cô ở đây đâu nhỉ.
Nghĩ như vậy, cạch – một tiếng cánh cửa mở ra.
"Tỉnh rồi?"
"Dạ thầy, chào buổi sáng, sao em lại ở đây vậy ạ?"
"Hôm qua em uống say, không có giấy chứng minh thì không ở được khách sạn khác, may là khách sạn này có người quen của tôi."
Tô Mông phát hiện định lực của anh mạnh ghê người, nhanh như vậy đã bình thường lại rồi.
Cô vui đùa nói, "Cảm ơn ân tình thầy không vứt bỏ em hôm qua, nghe nói sau khi uống say sẽ làm ra mấy hành động khác thường, em không có điên vì rượu chứ?"
Động tác đổi giày của Tô Mặc Huy có chút cứng đờ, nhưng anh vẫn bình tĩnh nói, "Không có, em luôn ngủ."
Tô Mông nhẹ nhàng thở ra, "Vậy thì tốt rồi, em chưa từng quá say như vậy, vẫn luôn muốn biết bộ dạng mình sau khi say sẽ như thế nào."
Tô Mặc Huy không tiếp tục đề tài này, "Tôi đi thay quần áo, rồi đưa em đi ăn."
Tô Mông thoáng do dự, "Nhưng em không có quần áo để mặc."
Lúc này ánh mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-vi-cau-dan/262609/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.