Ngoại trừ các cô bị áp bách ra ngoài, còn lại tất cả cô gái cũng đã bị đưa đến buồng nghỉ chuẩn bị lên đài, Nam Thất Dạ vội vàng vững bước đi tới đóng lại cánh cửa chính bằng gỗ lim, khóa trái!
"Đưa đây!"
Dung Thiên Đại tiện tay từ bình phong lôi ra hai bộ áo quần cứng cáp, ném một bộ trong đó về phía Nam Thất Dạ, trực tiếp liền cởi bỏ quần áo bằng sa mỏng trên người.
Động tác của Nam Thất Dạ cũng rất lưu loát, thuần thục liền đổi xong.
"Đi!"
Lòng bàn tay nắm cổ tay Dung Thiên Đại, Nam Thất Dạ lôi kéo cô đi về phía toilet.
Chân ngọc để trần dán trên mặt đất cũ kỹ trơn bóng cất bước, Dung Thiên Đại cau mày, chỉ hướng cửa phòng nói: "Thất Dạ, cửa ở bên kia!"
"Đần độn, từ cửa chính đi ra ngoài, chúng ta không phải là tự chui đầu vào lưới à?" Thất Dạ liếc nàng một cái, đá văng cửa phòng toilet, kéo vòi hoa sen treo ở trên vách tường, hướng về phía cửa sổ thủy tinh liền đập tới.
"Choang! Choang!"
Hai tiếng giòn vang lưu loát, cửa sổ thủy tinh liền vỡ vụn thành từng mảnh.
Nam Thất Dạ hít một hơi thật sâu, lòng bàn tay dọc theo khung cửa sổ dùng sức đè một cái, thân thể liền bật một cái, nhảy lên.
Cô quay đầu, nghiêng thân thể xuống, đưa tay ra trước mặt Thiên Đại.
Đôi mày thanh tú của Thiên Đại nhàn nhạt giương lên, cũng không do dự, đưa tay túm lấy lòng bàn tay của cô ấy, mượn lực kéo của cô công với lực mũi chân của bản thân từ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-ta-ac-hon-nhe-nhang-thoi/192408/chuong-4.html