Chương trước
Chương sau

Thất Dạ vô cùng không tình nguyện lên xe với Gia Mậu, nhưng eo bị người đàn ông kia giam cầm, không thích cũng phải nhắm mắt lên xe. May mà, Y Toa Bối Lạp – Hi Nhĩ cũng đi theo đám bọn họ cùng nhau trở về phủ thượng tướng, hộ vệ Đường Na đưa cô ta ra ngoài lại bỏ mình, vì thế, cô ta tự nhiên mà vậy cũng liền theo lên xe. Mà Nam Nhã Toa, lại do Tư Á hộ tống, cùng Thiên Đại ngồi chung một chiếc xe con rời đi.
Hôm nay lại là Đỗ Bang làm tài xế, hơn nữa anh ta lại đang bên trái trông mong bên phải chú ý ở trước mặt một phen, xem ra bộ dáng tương đối khẩn trương, không biết có phải bởi vì lo lắng có chuyện xảy ra hay không.
Lúc chuân bị rời đi, Thất Dạ nghe được Dung Thiên Đại nói với cô một câu nói như vậy: Thất Dạ, không nên tin những gì nhìn thấy bằng mắt thường.
Mặc dù không rõ ràng lời của Thiên Đại là có ý gì, nhưng thấy Tư Á ôm ấp lấy cô hình như đối với cô thật tốt, thậm chí Thất Dạ có thể từ đáy mắt anh thấy một ánh sáng giống như là dịu dàng. Vì vậy, Thất Dạ lại cảm thấy, có lẽ sau này Thiên Đại đều không cần khiến ình lo lắng, vì vậy liền quyết định ý định. Lần này chạy trốn, chính cô tự iến hành là tốt. Dù sao nếu như Thiên Đại có thể đem Tư Á thành hạnh phúc của cô ấy, như vậy cô nên cho chúc phúc mà không phải chia rẽ bọn họ mới đúng!
Bên trong buồng xe vốn là rất yên tĩnh, Thất Dạ mặc dù bất mãn Gia Mậu ôm lấy mình, nhưng động tác cô muốn giãy giụa thoát đi cũng không lớn. Chênh lệch giữa cô và Gia Mậu, cô quá mức rõ ràng. Không có gì cần thiết, cô không muốn làm ình lãng phí hơi sức vô ích!
Ngược lại ánh mắt của Y Toa Bối Lạp • Hi Nhĩ sau khi khẽ chuyển động qua lại giữa hai người, mới nhỏ giọng mở miệng: "Thượng tướng, chuyện tình của thượng úy Mạc Nại, thật xin lỗi. Nếu như không phải bởi vì tôi, cô ấy cũng sẽ không gặp chuyện không may, tôi ——"
"Tôi không phải đã nói, cô ấy chết thì chết sao? Dong dong dài dài làm cái gì?" Tâm tình của Gia Mậu rõ ràng không tốt, nghe Y Toa Bối Lạp mong muốn mở miệng để nói chuyện tình có liên quan đến Đường Na, liền lập tức cắt đứt lời của cô ta: "Chẳng lẽ, cô cho là quyết định của tôi có vấn đề?"
"Không phải." Y Toa Bối Lạp nhẹ nhàng cắn môi dưới, bộ dáng có vẻ vô cùng uất ức : "Tôi chỉ cảm thấy, đem thân phận bây giờ trở lên, nếu như bị một thuộc hạ liên lụy, không phải là chuyện tốt gì. Tôi không muốn bởi vì tôi mà làm cho thượng tướng ở trong hoàn cảnh khó xử, như vậy là lỗi lầm của tôi!"
Lúc cô nói lời này, ánh mắt không nhịn được thoáng liếc nhìn về phía mặt mũi của Thất Dạ, nói: "Chị, chị cũng cảm thấy như vậy, phải không?"
Thật buồn cười, cô ta cảm thấy chuyện là như thế nào, liên quan gì với cô? Tại sao, muốn cô cũng liên quan vào?
Khóe miệng của Thất Dạ nhếch lên, cười đến không có mùi vị gì cả: "Tôi không nghĩ như vậy, nếu A Nhĩ Bá Đặc xảy ra chuyện gì, thật ra thì cũng không liên quan đến tôi. Tôi lại muốn, tốt nhất thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc bởi vì vướng víu vào chuyện này, ít dùng công sức lên trên người tôi, để cho tôi có cơ hội chạy trốn là tốt rồi! Đây là chuyện duy nhất tôi quan tâm."
Cô đem mục tiêu của mình nói cho rõ ràng, dẫn đến ánh mắt không vui của Y Toa Bối Lạp và Gia Mậu đồng thời trừng đến. Trong mắt người trước một mảnh kinh ngạc, con mắt sắc của người sau tĩnh mịch, đôi mắt sâu thẳm kia, chăm chú nhìn chằm chằm vào cô, hình như cánh môi còn bỗng nhúc nhích, muốn nói gì, chu ra cuối cùng vẫn là giữ vững trầm mặc.
Đối với cái nhìn chăm chú của bọn họ, Thất Dạ cũng tính là không liên quan, hoàn toàn không để ở trong mắt. Cánh môi của cô nhẹ nhàng phủi một cái, giả bộ không nhìn thấy, dứt khoát liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô biết, cho dù cô không nói, Gia Mậu cũng đã nhìn thấu tâm tư của cô. Như vậy, cô không cần thiết phải giấu giếm nữa rồi. Tránh khỏi, mọi người vẫn luôn đang diễn trò chơi trốn tìm. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã mệt mỏi. Vốn là muốn cùng anh cùng đi đối mặt những thứ mưa gió kia, nhưng anh lại bán đứng cô, khiến cho trái tim cô băng giá. Cô tuyệt đối sẽ không lại chịu đựng anh coi cô giống như con cờ tùy ý định đoạt nữa, cô phải kiên trì chính mình, tìm kiếm lối đi thuộc về mình.
Chạy trốn, chính là một lối thoát!
Thời điểm khi cô đang muốn nhập vào không gian, đột nhiên nhận thấy được vị trí eo của mình bị người đàn ông thít vào làm đau một hồi. Cô không tự chủ được con ngươi mở rộng ra, cắn răng nhìn chằm chằm người đàn ông, tức giận nói: "Gia Mậu, anh làm gì, buông tay!"
"Em muốn chạy trốn?" Con mắt sắc của Gia Mậu sâu thẳm, trong nháy mắt cả gương mặt cũng trở nên tối tăm, lạnh lùng thốt: "Người nào sự chấp thuận em có cái ý nghĩ kia hả?"
"Tôi không cần anh cho phép!" Thất Dạ cười lạnh cười một tiếng, cằm nâng lên thật cao, đối với ánh sáng lạnh lẽo trong tròng mắt của người đàn ông hoàn toàn không để ở trong mắt: "Tooi muốn làm cái gì thì làm cái đó, đó là tự do của tơi!"
"Sự tự do của em là tôi cho, vĩnh viễn đừng nghĩ có thể từ bên cạnh tôi thoát đi!" Mặt mày của Gia Mậu sâu kín, dứt khoát dọn ra một cánh tay khác, đem cả thân thể cô cũng đè ép về phía lồng ngực của mình.
Cảm thấy khuỷu tay của anh đang chống đỡ bụng của mình, cánh tay kia giữ lại bả vai của cô, dùng sức vòng chặt bả vai của mình, Thất Dạ ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, hai mắt không khỏi nhất hoành, trách mắng: "Anh mưu sát à?" .
"Nói, không cho phép em rời khỏi tôi!" Đầu ngón tay của Gia Mậu giữ xương hàm của cô, con mắt sắc một mảnh lạnh lẽo.
"Tôi không. . . . . . Ừ ——"
Lời nói cự tuyệt ngữ còn không có nói ra, cánh môi cũng đã rõ ràng bị người đàn ông chặn lại. Đối phương mặc kệ cô nguyện ý hay không, trực tiếp liền đem môi lưỡi đi vào trong miệng của cô, cơ hồ muốn nhập vào cổ họng của cô, khiến cho hô hấp của cô cũng trở nên khó khăn.
Y Toa Bối Lạp • Hi Nhĩ ở bên cạnh nhìn tình cảnh như thế, cả thân thể cũng ngây người. Ánh mắt của cô ta, sâu kín nhìn vậy đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau, trong mắt có một mảnh ánh sáng lạnh di động.
Đôi tay của cô ta nhẹ nhàng nắm chặt, nhìn quả đấm của Thất Dạ không biết bao nhiêu lần đánh vào lồng ngực Gia Mậu, cắn môi dưới, ánh mắt cũng không mở ra.
"Khốn kiếp!" Ở thời điểm cơ hồ Thất Dạ sắp hít thở không thông, người đàn ông mới từ nhiệt tình hôn buông ra lấy được tự do. Cánh tay cô vung lên, liền muốn đánh về phía mặt mũi của Gia Mậu.
Người đàn ông tay mắt nhanh nhẹn, một khắc cũng đã nắm cổ tay của cô. Mắt thấy khóe miệng của cô gái bởi vì anh gặm nuốt mà thấm ra sắc thái đỏ thắm thật mỏng, con mắt sắc của anh sâu kín, tỉnh táo mở miệng: "Em cứ việc mắng chửi đi, tôi không ngại."
"Anh ——" nhìn khóe miệng anh thấm ra một loại nụ cười giống như mèo con vụng trộm, Thất Dạ tức đến giận sôi lên. Cô trợn tròn đôi mắt, rồi lại không biết nên mắng người đàn ông này một chút gì cho thỏa đáng. Cuối cùng, chỉ đành phải hóa tức giận thành hừ lạnh, đem gò má dời đi chỗ khác, tính toán không để ý anh.
"Bố Lỗ Khắc!" Lại đột nhiên nghe được Gia Mậu trầm giọng gọi Đỗ Bang một câu, nhỏ giọng nói: "Để tiểu thư Hi Nhĩ xuống ở trước mặt đi!"
Đỗ Bang nghe vậy, có chút giật mình nhìn kính chiếu hậu một cái, nhưng lại rất nhanh liền lên tiếng, nói: "Dạ!"
Y Toa Bối Lạp • Hi Nhĩ sửng sốt, liền lập tức lắc đầu một cái, nói: "Không, thượng tướng ——"
"Câm miệng!" Gia Mậu không đợi cô đem lời nói xong, đã lạnh giọng mở miệng: "Xuống xe!"
Đúng lúc lúc này, Đỗ Bang "két" một tiếng cho chiếc xe dừng lại.
Tác phong của anh cũng tính là nhanh nhẹn, mặc dù thái độ của Gia Mậu với Y Toa Bối Lạp • Hi Nhĩ không tốt, lại tự mình đẩy cửa xuống xe giúp cô kéo cửa ra, khẽ nghiêng người nhỏ giọng nói: "Tiểu thư Hi Nhĩ, xin mời!"
Ánh mắt của Y Toa Bối Lạp • Hi Nhĩ liếc dọc theo sau đầu Gia Mậu, nhưng thấy con mắt sắc của anh lành lạnh, chỉ là lạnh lùng liếc qua cô, cơ hồ không có bất kỳ nét mặt gì, không khỏi tự giễu cười một tiếng, nói: "A Nhĩ Bá Đặc, anh tại sao muốn tuyệt tình như vậy đây? Anh ——"
"Đi xuống!" Gia Mậu không đợi cô đem lời nói xong, đã trầm giọng hừ lạnh: "Lập tức!"
Mặc dù Y Toa Bối Lạp • Hi Nhĩ miệng nhỏ nhẹ nhàng vểnh lên một chút, cũng không dám có bất kỳ dị nghị gì. Sau khi đưa ánh mắt nhàn nhạt thoáng nhìn Thất Dạ, cô ta tự giễu cười một tiếng, nghiêng người liền xuống xe.
Lại nghe được Gia Mậu đột nhiên nhỏ giọng nói: "Bố Lỗ Khắc, cậu đưa cô ấy trở về đi! Bảo đảm an toàn của cô ấy, không để cho bất kỳ kẻ nào tổn thương cô ấy!"
Đỗ Bang sửng sốt, sau đó nhỏ giọng nói: "Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc ——" này này tướng bối.
"Đi!" Gia Mậu không để cho anh có bất kỳ viện cớ cự tuyệt nào, lạnh giọng vừa quát, cũng đã kéo cửa xe lên. Sau đó, ánh mắt của anh liếc dọc theo mặt Thất Dạ, nói: "Có muốn theo tôi đi mạo hiểm hay không?"
"Mạo hiểm?" Đối với cái từ ngữ này, ánh mắt Thất Dạ sáng lên, có chút không hiểu nhìn đến mặt anh: "Có ý tứ gì?"
"Đi Vương Cung."
"Vương Cung?" Nhìn trên mặt người đàn ông thần sắc không giống như là nói đùa, vẻ mặt nặng nề, lông mày Thất Dạ khẽ nhíu một cái, con ngươi nhanh như chớp chuyển một cái, nói: "Có thể, chỉ là, tôi đúng là có một điều kiện ."
Hảo hán (người đàn ông dũng cảm- để nguyên văn nhé) không chịu thiệt thòi trước mắt, mặc dù cô chỉ là một người con gái nhỏ bé, nhưng hiểu được làm như thế nào mới đối với mình tốt nhất. Cho nên, cô sẽ nói điều kiện với Gia Mậu vào lúc này, không phải không có lý.
Gia Mậu ngược lại giống như rất hiểu rõ cô, nói: "Nếu như em muốn giúp tôi một lần mà rời đi, tôi sẽ không đồng ý với em."
"Gia Mậu, tôi không rõ, anh giữ tôi ở bên người có ích lợi gì? Nhưng mà tôi bất quá chỉ là một người không còn tác dụng với gia tộc Hi Nhĩ căn bản không phải là con gái truyền nhân của bọn họ. Hiện tại cái gì tôi cũng không có, dù là Nam Tuyệt Hiêu, đều chưa hẳn có hứng thú với tôi nữa, bây giờ anh giữ lại tôi, căn bản cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào, không phải sao?" Thất Dạ không hiểu nhìn người đàn ông: "Con cờ không có giá trị lợi dụng, giữ ở bên người có ích lợi gì?"
"Tôi giữ em ở bên cạnh mình, cho đến bây giờ đều không phải là làm con cờ lợi dụng." Con ngươi của Gia Mậu nhẹ nhàng nhíu lại, ánh mắt hẹp dài kia của anh, một mảnh sáng chói: "Nam Thất Dạ, em sẽ hiểu."
"Thúi lắm!" Thất Dạ chê cười, trực tiếp không chút lưu tình nói: "Không cần cho rằng anh đối với tôi tốt bao nhiêu, cũng không cần làm bộ dáng rất thâm tình. Anh làm việc đối với tôi, chúng ta ở trong lòng đều là biết rõ. Cái người này bản nhân là như thế nào , tôi sớm xác định được một hai rõ ràng, không có bất kỳ chờ đợi gì."
Gia Mậu nghe vậy, giận quá hóa cười, nói: "Nghe em nói như vậy, trước kia em đối với tôi đúng là rất có chờ đợi hay sao?"
"Tôi ——"
Thất Dạ mới muốn mở miệng cãi lại, lại thấy trong đáy mắt trong trẻo của người đàn ông chợt lóe một thước, trong lòng không khỏi căng thẳng, nổi giận nói: "TMD người nào đối với ngươi như có ý tưởng. Anh. . . . . . Tôi hận không được anh sớm một chút ngủm, làm cho tôi được tự do!"
Ánh mắt của Gia Mậu, từ từ nheo lại, khuôn mặt tuấn nhã này, áp sát dọc theo mặt của cô gái, gằn từng chữ: "Thật, muốn tôi chết như vậy sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.