Thiên Đại khẩn trương, nhưng dù sao cô cũng trải qua chết đi sống lại rồi, sau khi nghe thấy ám hiệu của Thất Dạ, liền lập tức trấn định lại. Cô nhìn theo ánh mắt của Thất Dạ, khóe miệng nhếch lên, hiện ra một đường cong xinh đẹp, dịu dàng mà tự nhiên: "Xin chào, tôi cũng vậy, khá tốt!" "Chúng ta đều tốt mới phải!" Thất Dạ cười, đáy mắt tràn đầy ánh sáng lung linh. Cô biết, Thiên Đại đã hiểu được ý cô. Thiên Đại mượn thân thể cô ngăn cách, cẩn thận từng li từng tí giấu kỹ tờ giấy. Sau đó nhỏ giọng nói: "Không bằng vào trong nhà bàn lại đi!" Cô sợ họ cũng nhau đợi trong khoảng thời gian dài, hai người đàn ông luôn nghi ngờ nặng nề có điều kiêng kị hơn nữa nhất định để lại manh mối, bởi vậy nhanh chóng kéo rộng khoảng cách với Thất Dạ, đứng thẳng người, bước về phía Tư Á. Khóe môi Thất Dạ hơi cong, con mắt liếc về phía Gia Mậu, đôi tay người sau vòng quanh trước ngực, cười như không cười nhìn chằm chằm cô. Bị giao mắt với anh, trong chớp mắt, Thất Dạ cảm thấy sống lưng có hơi lạnh truyền đến. Cô ho nhẹ một cái, di chuyển bước chân, đi về phía người đàn ông, cười nhạt với anh, nói: "Thượng tướng, chúng ta cũng đi vào thôi!" Bên kia, Tư Á đã sớm dẫn Thiên Đại đi vào trong rồi. Thời điểm lướt qua bọn họ, Thiên Đại nhàn nhạt cười cười với cô. Thất Dạ đương nhiên cười vui mừng lại, đôi tay thon dài cũng khoác vào cánh tay Gia Mậu. Tối nay, thân phận của cô không phải là vệ sỹ, mà là bạn gái! "So với lần trước, hôm nay hai người gặp nhau có vẻ rấ tốt." Ở thời điểm bước chân tiến vào bên trong, ánh mắt Gia Mâu không lạnh không nhạt liếc nhìn cô, nụ cười ấm áp: "Thương lượng chuyện gì sao?" Mặt Thất Dạ không chút thay đổi. "Không có!" Thất Dạ nhanh miệng, ngôn ngữ vừa nói ra, liền lập tức ý thức được có chút không đúng, lông mày liền dọc theo gương mặt người đàn ông mà trợn mắt liếc nhìn lại. Bờ môi Gia Mậu mỉm cười, khóe mắt đuôi mày, vẻ mặt cũng nhuộm ý vị sâu xa. Thất Dạ cảm thấy, hình như anh đã nhìn thấu mình. . . . . . Chỉ là, anh mặc cho cô đi náo, mặc kệ cô! Chẳng lẽ, đây chính là tự do mà anh cho cô sao? "Này, Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, tối nay không tính!" Đầu ngón tay Thất Dạ cấp tốc một nắm lấy vạt áo anh, lo lắng nói: "Không cho phép anh coi là giao dịch giữa chúng ta!" "Tôi có nói có thể coi là vậy không?" Đầu ngón tay Gia Mậu giấu ở bên eo cô, dùng sức kéo, để cho cả thân thể cô gần sát anh. Đầu anh hơi nghiêng một chút, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy, cúi đầu mở miệng: "Em tự do!" Bị hơi thở của anh thổi vào, Thất Dạ cảm thấy lỗ tai hơi nhũn ra, hai chân không tự chủ mà run rẩy. Cô khẽ cắn răng, ánh mắt cố chống đỡ, hung hăng trừng người đàn ông, bình ổn lại rung động trong lòng. Không biết vì sao, cô cứ có cảm giác, Gia Mậu có chút không giống — — Ảo giác sao? ! Hình như không phải — — Lúc suy nghĩ sắp hỗn loạn, Gia Mậu đã dẫn cô bước vào bên trong đại điện Kaloka. Lúc đó, xung quanh đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo, quần áo tươm tất, chỗ nào cũng có! "Nam Thất Dạ." Nghe người đàn ông bên cạnh lạnh nhạt kêu tên, long mày Thất Dạ vừa nâng lên,ánh mắt chằm chằm nhìn anh: "Thế nào?" Khóe mắt Gia Mậu lóe sáng, dọc theo cánh tay cô đang khoác anh mà liếc nhìn qua. Tất nhiên ám chỉ cô nên buông tay. Khuôn mặt của Thất Dạ "rầm rầm" đỏ bừng. Mới vừa rồi cô chỉ lo quan sát hoàn cảnh xung quanh mình, thậm chí là quên mất, sau khi tiến vào hội trường thì cô có khoảng thời gian tự do. Dù sao loại đàn ông như Gia Mậu, sẽ có rất nhiều người tới nịnh bợ. Cô mất hồn, cho nên vẫn luôn bị anh kéo đi, làm cho những người phụ nữ bên cạnh lom lom nhìn anh, cũng không có cơ hội đến gần. Cô nhanh chóng rút cánh tay mình ra, “hừ” nhẹ một tiếng: "Đi hưởng thụ hạnh phúc tươi đẹp của anh đi!" "Thì ra em có ý kiến?" Môi mỏng Gia Mậu nâng lên hạ xuống, ánh mắt như nước nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô, nét mặt kia, bộ dáng xem ra cũng thật là vui vẻ. "Không có, tôi cũng chỉ là một vệ sỹ may mắn được ngài chọn làm bạn gái mà thôi." Bởi vì đã trở thành vệ sỹ của Gia Mậu, Thất Dạ tự nhiên cho rằng mình thoát khỏi thân phận "Nữ đày tớ", cằm cô nhẹ nhàng hất lên, nhàn nhạt nói: "Tại sao tôi có thể có tư cách chống lại ý kiến của đại nhân, tôi tự biết rõ." "Tôi không yêu thích hạnh phúc tươi đẹo!" Gia Mậu đối với lời cói của cô không phản ứng mạnh, chỉ là liếc mắt nhìn cô, thanh âm nhàn nhạt không mùi vị. Nghe lời nói kia cái giống như là có chút giải thích, Thất Dạ sửng sốt một chút. Nhưng rất nhanh, cô lại cảm thấy có chút buồn cười. Anh là ai chứ? Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, Chúa Tể của thế giới này, anh vừa nói như vậy, chỉ là tùy tiện nói àm thôi, sao có thể giải thích với cô chứ. Nam Thất Dạ, mày không nên ngây thơ như vậy. Người đàn ông này có bao nhiêu phúc hắc, mày cũng không phải không biết, ngàn vạn lần không được để anh dễ dàng mê hoặc! "Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc muốn làm gì đều là tự do của ngài, nếu như thượng tướng cho phép, xin cho tôi đi nói chuyện phiếm với bạn bè!" Mắt thấy có hai dáng người nhích gần về phía họ, khóe miệng Thất Dạ cong lên, lui ra bên cạnh. Cô không muốn dính trong thế giới phức tạp của anh! Gia Mậu cũng không ngăn cản, ngưng mắt nhìn người lui về phía sau trở thành tâm điểm “vạn chúng chú mục”, mà những người nam nữ thì lại bước chân đến chỗ anh đang đứng, môi mỏng nhếch lên hạ xuống, từ trong khay người phục vụ cầm lấy hai ly rượu, thời khắc bọn họ dừng chân trước mặt anh, thì đưa cái ly trong tay lên phía trước, lạnh nhạt nói: "Điện hạ, Trung tướng Ngõa La Luân, vui mừng gặp mặt!" Đây rõ ràng cũng chỉ là lời xã giao! Phí Nhĩ Lạc cùng Tắc Tây Lợi Á chia ra nhận lấy cái ly trong tay anh, ánh mắt người sau thoáng nhìn dọc theo khuôn mặt anh, cánh môi giật giật, muốn nói mà thôi. Bên cạnh, khóe miệng Phí Nhĩ Lạc làm như thở dài nhưng nụ cười lạnh băng, nghiêng mắt nhìn người phục vụ cất bước tới, ho nhẹ một tiếng. Người phục vụ kia ngược lại rất lanh lợi, lập tức ngừng lại, đem cái khay trong tay chuyển tới trước mặt Gia Mậu: "Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân, mời ngài!" "Không ngờ các cậu cũng trở thành hàng ngũ được mời đến." Từ trong khay Gia Mậu cầm một ly rượu, giơ lên, ý bảo Phí Nhĩ Lạc cùng Tắc Tây Lợi Á cùng anh đi về phía người đang an tĩnh nơi góc nhà. Lúc đó, những người bên cạnh cũng mau chóng nhường đường. Hơn nữa, sớm có người đuổi những người đang ngồi trên ghế sô pha đi, để cho bọn họ ngồi xuống. Gia Mậu ngồi một mình một bên, cánh tay Phí Nhĩ Lạc khoác vào bên hông Tắc Tây Lợi Á, ôm cô ngồi xuống. Sắc mặt của Tắc Tây Lợi Á có chút chán nản, mặc dù sau khi ngồi xuống, ánh đèn chuyển tối, không nhìn rõ lắm, nhưng ánh mắt lợi hại của Gia Mậu, còn thấy áo choàng của cô vì ngồi xuống mà mở rộng ra, vị trí xương quai xanh hiện lên nhàn nhạt đỏ sậm. Tròng mắt của anh nhẹ nhàng nhíu lại, tầm mắt liếc dọc theo gương mặt Phí Nhĩ Lạc. Đúng lúc, người sau đang ngẩng mặt lên, nhàn nhạt nhìn anh, ánh mắt hai người vừa vặn chạm nhau. Không khí, chợt chìm xuống. Chỉ là, ai cũng không nói gì, hình như không muốn đánh vỡ không khí như vậy. "Điện hạ, ngài đã đến rồi. Tắc Tây Lợi Á, anh muốn nói chuyện với họ chút, em nên qua tán gẫu với các cô gái bên kia đi!" Một thanh âm nhỏ nhẹ đúng lúc vang lên, thân thể người đàn ông cao gầy đi về phía họ. Đầu ngón tay anh chỉ chỉ dọc theo nơi nào đó có một đám cô gái, môi mỏng nhấp nhẹ: "Không để tâm chứ?" "Không." Ngược lại, Tắc Tây Lợi Á ước gì nhanh rời đi, tránh khỏi trở thành mục tiêu của hai người đàn ông này. Chỉ là, trước khi đi, ánh mắt cô, sợ hãi nhìn dọc theo mặt Phí Nhĩ Lạc, nhưng thấy môi mỏng người đàn ông kia nhếch lên, cánh tay buông lỏng, khẽ thở dài, nói: "Tôi đến ban công hóng gió." Phí Nhĩ Lạc không lên tiếng, chỉ phất phất tay, thậm chí khóe mắt cũng không nhìn cô. Tắc Tây Lợi Á cắn cắn môi dưới, ở trước ánh nhìn chăm chú của Tư Á cùng Gia Mậu, chán nản lui ra. Tư Á tự nhiên ngồi vào bên cạnh Phí Nhĩ Lạc, trong tay anh cầm một ly rượu còn lại một nửa, tùy ý lắc lắc, lăn tăn như gợn sóng. "Tư Á, cậu cảm thấy, cậu cứu cô ấy đượ bao nhiêu lần?" Thanh âm Phí Nhĩ Lạc chợt vang lên, lạnh nhạt. Anh nâng cằm, đem dịch lỏng trong ly rót vào miệng, ngạo mạn nhìn chằm chằm Tư Á. Sắc mặt của Tư Á cũng không tốt, con mắt sắc hơi trầm, con ngươi đảo vòng quanh, thanh âm nhạt nói: "Điện hạ đùa gì thế?" Phí Nhĩ Lạc “hừ” nhẹ một tiếng, dựa lưng vào ghế sô pha mềm mại, ánh mắt trở nên trầm tĩnh, chậm rãi nhìn chăm chú Gia Mậu. "Chúng ta muốn nội chiến sao?" Bị người đàn ông nhìn chằm chằm, vẻ mặt Gia Mậu vẫn bình thản ung dung như cũ. Khuôn mặt hơi giương lên, khóe miệng cong lên, bộ dáng cười như không cười: "Tôi ngược lại không ngại!" Sắc mặt Phí Nhĩ Lạc trầm xuống, cái ly cầm trong tay hơi run, sau đó thân ly cũng rung rung. Có thể tưởng tượng được, người đàn ông đang cô gắng kiềm chế cảm xúc của mình! Mày Tư Á nhíu lại chặt, ánh mắt nhìn dọc theo hai người bọn họ, môi cong lên, nụ cười bên khóe miệng, nhàn nhạt mang theo mùi vị khổ sở. Giữa bọn họ, thật đúng là xuất hiện chút vấn đề. Mặc dù mọi người không trực tiếp giải quyết rõ ràng, nhưng. . . . . . Loại chuyện như vậy, không cần phải nói, tất cả mọi người đều hiểu! Nếu như chuyện này không mau sớm xử lý, đến cuối cùng, chỉ sợ sẽ tạo thành phiền toái không cần thiết. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Lúc Thất Dạ cùng Thiên Đại lúc nói chuyện, bị người khác chen ngang, thật ra thì có chút không vui. Nhưng mà, nếu như đối phương có đủ khí thế, họ đương nhiên sẽ không tùy ý tìm kiếm phiền toái ình. Cùng với Phí Nhĩ Lạc, trước mặt bọn họ Gia Mậu không giống vậy, giờ phút này trong mắt Tắc Tây Lợi Á lưu chuyển một mảnh ánh sáng, cánh môi hơi nhếch, rất đẹp mắt. Nếu như cô sẵn lòng cười với mộ người đàn ông, chỉ sợ gã đàn ông đó sẽ bị mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo. Mà Thất Dạ cùng Thiên Đại, vốn không có như vậy với cô ta. Nhất là, thân hình của các cô, thật sự có chút thua kém so với Tắc Tây Lợi Á. Chỉ là, bởi vì một thanh âm náo loạn vang lên, giữa các cô còn chưa bắt đầu đấu, tất cả mục tiêu cũng đã dời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]