Bàn tay mảnh khảnh mềm mại bị bàn tay thô to của Gia Mậu nắm lấy, lòng của Thất Dạ, như bị thiên lôi giáng oành một tiếng. Thân thể của cô có chút cứng ngắc, bả vai thon gầy khẽ co rúc, làn da trắng mịn như sứ, cũng nổi da gà, giống như chỉ cần run run lên, là mảnh vụn có thể rơi đầy đất. Thấy phản ứng của cô đối với anh như vậy, con mắt sắc của Gia Mậu thoáng chốc tối sầm lại, mặt mày anh để lộ ra thần thái bất mãn nồng đậm không chút che giấu. Cánh tay dài của anh từ sau lưng vòng qua thân thể mảnh mai của cô gái, mặc cho tấm lưng trần của cô dán chặt lên lồng ngực ấm áp của anh, gương mặt tuấn tú cúi xuống cổ của cô, nhè nhẹ thổi hơi vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, môi mỏng bật ra một câu, mang theo mấy phần mùi vị hài hước: "Nam Thất Dạ, cô rốt cuộc là đang mong đợi thứ gì vậy? Có phải cảm thấy. . . . . . muốn tôi làm chuyện gì với cô không?" "Tôi mới không có thứ mong đợi hạ lưu đó." Ngôn ngữ vừa thốt ra khỏi miệng, Thất Dạ không khỏi có cảm giác mình nhanh miệng, cãi bừa. Cái ý nghĩ ghê tởm ẩn giấu sau câu nói kia Gia Mậu thật ra thì một chữ cũng chưa có nói ra, nhưng cô lại đáp lại, chính là trực tiếp "Giấu đầu lòi đuôi" Trong lòng cô vì hành vi ngu xuẩn này của mình mà rủa thầm một tiếng, chân mày nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ lúc này bị nhuộm đỏ ửng như ẩn như hiện một tia thẹn thùng cám dỗ đến khó đỡ, sẵng giọng: "Anh dựa vào tôi gần như vậy làm gì, nóng chết được." "Hiện tại cũng không phải là ngày hạ, nơi này nhiệt độ cũng vừa phải!" cánh môi Gia Mậu, dọc theo vành tai cô nhẹ nhàng chạm một cái, tựa như cắn lại như liếm trêu chọc cô, bàn tay mang theo nhiệt lượng, dọc theo bắp đùi của cô, hoặc nặng hoặc nhẹ chậm rãi vuốt ve, môi mỏng khạc ra một câu, trước sau như một tà ác mị hoặc: "Cô nóng sao?" Ba chữ đơn giản, ẩn chứa vô hạn không gian cho người ta thả sức mà liên tưởng lung tung. "Tôi không có. . . . . ." Đối với biểu hiện câu sau đá câu trước của bản thân, Thất Dạ sinh lòng căm tức. Cô cắn răng, hung ác quyết tâm, cùi chỏ thúc vào lồng ngực của người đàn ông, trầm giọng quát lên: "Buông tay ..., tôi muốn tiếp tục thử y phục." Giọng điệu của cô, tựa như tên đã lắp vào dây cung, căng thẳng, tùy lúc đều có thể bắn ra -- Gia Mậu cười nhẹ, tiếng cười từ hai mảnh môi mỏng khạc ra. Anh ta cười như vậy, chỉ làm cho Thất Dạ cảm thấy trong lòng có vô số côn trùng đàng bò, ngứa ngáy không ngừng, khiến cho cô cảm thấy lo lắng. Lông mày thanh tú của cô nhăn nhăn, hàm răng dùng sức khẽ cắn môi dưới, bả vai vặn vẹo xoay một cái. Lại không lường trước, tay của người đàn ông, trong lúc chân cô rời khỏi vị trí, năm ngón tay vốn là đang ôm eo thon nhỏ của cô, cũng đồng thời buông lỏng. Thậm chí, vẫn còn rất có phong độ lui về sau nửa bước, cười như không cười nhìn cô. Chỉ là, trên mặt có chút ý vị sâu xa, khiến người ta khó mà yên lòng được. Thất Dạ cảm thấy, mình sắp bị loại thái độ mập mờ này của anh ta bức cho điên rồi. Trong lòng có chút kiêu ngạo bốc lên, xoay người, đầu ngón tay dùng sức rút lấy một bộ lễ phục, nhìn cũng chưa từng nhìn, liền khoác lên thân thể nhỏ gầy của mình. Mu bàn tay Gia Mậu nhẹ nâng cằm, cặp con ngươi trong hốc mắt, giống như ngọc thạch màu xanh, sáng lấp lánh, khiến cho cả thân thể anh, càng phát ra bừng bừng khí thế. Nghĩ xem, ông trời nhất định rất thích một tạo vật như anh ta! Có một loại người, trời sanh có một thân xác tốt như vậy, liền sâu trong nội tâm đểu chảy xuôi một loại tính cách hạ lưu, chỉ là vì có phong thái mê người, dễ dàng mê hoặc người ta say mê, không thể nghĩ, không biết hành động ra sao, nói lời thế nào . . . Thậm chí, không cách nào hô hấp! (Editor: cô nàng đang muốn nói loại người bên ngoài thì tốt đẹp, nội tâm lại hạ lưu. Anh mà biết cô nghĩ anh là loại người này chắc tức hộc máu). Gia Mậu, chính là cái kẻ được ông trời ưu ái kia! Có vóc dáng bên ngoài hoàn mỹ, gia thế hiển hách, đồng thời còn có quyền lực cao cao tại thượng, là chúa tể có thể quyết định sự sống chết của người khác, nói sâu một chút chính là. . . . . Anh ta, có lẽ còn có thể xưng bá làm vua. Mà ngược lại còn có một loại người, chỉ có thể bị người ta vày vò ở trong lòng bàn tay, lúc vui thì trêu chọc vui đùa một chút, không thích liền chặt ra làm đôi - Cô, chính là một trong những loại người đó rồi. Thật đúng là sự khác biệt giữa trời và đất, mây và bùn. Lần đầu tiên trong đời, Thất Dạ có loại cảm giác bị ông trời trêu ngươi. "Vẫn còn đang mong đợi?" "À?" Bị mấy chữ trầm thấp của người đàn ông kéo lại suy nghĩ, Thất Dạ khó nhọc thốt lên một chữ đầy sợ hãi, gò má non mềm phấn hồng, tựa như một đóa mẫu đơn nở rộ, trong trắng lộ ra sắc hồng, lại tinh khiết trơn bóng, thanh tú đầy ý nghĩa, làm cho người ta không nhịn được, muốn cắn cô một hớp. Mà lúc Gia Mậu có loại ý tưởng này, cũng rất có phong cách riêng của anh, gọn gàng dứt khoát đi làm. Gò má non mềm trắng nõn bị hàm răng của người đàn ông day qua, không đau, cảm giác chỉ là có chút tê tê ngưa ngứa. Nhưng chỉ như vậy, Thất Dạ lại cảm thấy trái tim của mình giống như bị một gánh nặng đè lên, đập loạn "thình thịch", trong căn phòng rộng lớn tĩnh lặng này, có thể nghe rõ mồn một. Vì thế, Thất Dạ đột nhiên lại cảm thấy, chuyện mất mặt nhất của cuộc đời mình, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi. Thường ngày, kể cả có bị người đàn ông này chỉnh nhếch nhác đến cỡ nào, cô vẫn đều luôn có thể hất cao cằm lên, mặt tràn đầy khiêu khích cùng quật cường, đáp lại cái vẻ bề nghễ cao ngạo của anh ta, khí thế quả quyết sẽ không thua đi nửa phần. Nhưng bây giờ, cô hoàn toàn không cách nào nhanh chóng dằn lòng đang nhảy lên thình thịch của mình xuống. Thậm chí, trái tim còn có loại cảm giác mơ hồ muốn nhảy qua cổ họng vọt ra ngoài. Gặp phải tình huống như vậy, khiến cô đột nhiên có cảm giác thất bại! Lòng bàn tay cô nhanh chóng hướng trái tim của chính mình dùng sức đè một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thoáng đỏ ửng, giải thích cho hành động không thể giải thích của mình: "Gia Mậu, chỉ là trái tim của tôi sau khi bị tên khốn kia đạp một cưới đã bị tổn thương, trái tim đều không chịu nghe theo khống chế của mình nữa. Nó thích đập loạn lên như thế, giống như là tôi thiếu nợ nó vậy. Nhưng cái này căn bản không phải lỗi của tôi. . . . ." Lời nói vừa ói ra tới chỗ này, giọng nói của Thất Dạ liền dừng lại. Cô cắn chặt hàm răng, ngón tay trực tiếp chúi vào trong mái tóc mềm mượt, ảo não dùng sức hung hăng vò vò hai cái, sau đó vì giải thích ngu ngốc của mình như vậy, khẽ lúc lắc cái đầu nho nhỏ. Đối với lời nói của Thất Dạ, Gia Mậu phản ứng không lớn. Anh chỉ là đứng yên một bên, tỉnh táo nghiêng mắt nhìn cô, vẻ mặt thản nhiên, không mặn không nhạt, thật giống như đang nhìn khỉ làm trò, cũng không có cảm thấy có gì sáng tạo — Thất Dạ đối với sự vô dụng của bản thân mình như vậy rất oán hận, đôi mày thanh tú nhướn lên, lưu loát thu lại tâm tình, hếch cằm, quắc mắt lên với người đàn ông, nhẹ xuy nói: "Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy qua thiếu nữ lay động xuân tâm sao? Mới vừa rồi tôi chỉ là đột nhiên bột phát nhớ tới người đàn ông mình yêu mến, cho nên mới giả thiết anh là anh ấy, tim đập rộn lên cũng là bởi vì thế! Không sai, tôi là nữ đày tớ của anh thì thế nào? Nữ đày tớ không thể có tư xuân sao? Nữ đày tớ không có tư cách mơ mộng tới người tình của mình sao? Nữ đày tớ cũng có quyền có tâm tư riêng của mình? Làm nữ đày tớ, cùng đàn ông làm. . . . . . Ừm ——" Cô đang xổ ra một tràng còn chưa có nói xong, đôi môi hồng oánh nhuận, đã bị người đàn ông bắt lấy. Thân thể Thất Dạ, bỗng nhiên cứng đờ, phó mặc cho đầu lưỡi người đàn ông, dọc theo khoang miệng của cô tiến quân thần tốc, thẳng đến khi tùy ý quét qua hết khoang miệng của cô, dọc theo cổ họng của cô một đường xâm nhập vào—— Mà đúng thời khắc này cô rõ ràng thấy được, mặt mày Gia Mậu, một mảnh thanh u, khắc hẳn vẻ khinh thường nhạo báng hàng ngày, lại thật giống như ở trong phút chốc, thổi qua một tia chán nản khiến cô không cách nào nắm bắt được. Chỉ cần một nháy mắt như vậy, cực nhanh. Nhưng, vẻ mặt đó, không khỏi, khiến một nơi nào đó sâu bên trong nội tâm cô, hình như bị một thanh sắt, hung hăng xoáy một cái — Có chút chua sót, lại có chút đau. Còn có chút. . . . . . chát. Nghe nói, tâm một người, nếu có phản ứng chua sót cùng đau thương, cũng là tương đối bình thường. Nhưng bình thường, đến thời điểm chát, người kia, liền nguy hiểm. Bởi vì vô cùng có thể, tâm của người này, đang từ từ mất trạng thái ——. Có cách nào có thể giải thoát sao? Đáp án dĩ nhiên là: không có thuốc nào cứu được! Nhưng, cô là ai kia chứ. Cô là Nam Thất Dạ. Trong thế giới của Nam Thất Dạ, cho tới bây giờ cũng chỉ là tự mình làm chủ, sẽ không để ý đến suy nghĩ của bất kỳ người nào khác; Thế giới của Nam Thất Dạ, vẫn luôn bất chấp hiểm nguy không ngừng đi tới; Thế giới của Nam Thất Dạ, là tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào viếng thăm trà đạp . . . . . . Cho nên —— Có thể, là ba giây. . . . . . Hay là, năm giây, mười giây. Thất Dạ không biết thời gian qua bao lâu, nhưng lúc tay cô, dọc theo lồng ngực Gia Mậu dùng sức đẩy, mắt thấy mặt mày tĩnh mịch của người đàn ông, bước chân liền rất nhanh thần tốc lui về sau vài bước. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, trong một nháy mắt, liền tụ lại một vẻ lạnh lùng sâu thẳm. Khóe miệng cô khẽ vểnh lên, đường cong mở rộng không chút gò bó, có loại nhiệt tình tự nhiên: "Hôn môi thật là một chuyện mệt mỏi, tôi cực kỳ ghét hôn môi." Ít nhất, cô từng một lần cho là như vậy: hai người không phải yêu nhau, cho dù có tình cảm, cũng không cần hôn môi. "Hôn môi?" Đối với phản ứng của cô, tâm tình Gia Mậu hình như không có phản ứng lớn, đáy mắt anh, có tia sáng lóe lên, thốt ra hai chữ đơn giản như vậy, lại ý vị sâu xa. "Tôi không tiếp nhận hôn." cánh tay Thất Dạ nâng lên, mu bàn tay dọc theo khóe miệng của mình chùi chùi, lạnh nhạt nói: "Y phục của tôi thử tốt rồi, là bộ này. Thức ăn trong dạ dày, giống như đã tiêu hóa hết toàn bộ rồi. Thượng tướng đại nhân A Nhĩ Bá Đặc, anh tự mình qua bên kia từ từ thử lễ phục đi, tôi đi nha." Cô nhấc làn váy, xoay người liền đi ra phía cửa. Lần này, Gia Mậu vẫn đưa tay cản đường đi của cô. "Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc còn có cái gì phân phó sao?" gương mặt Thất Dạ lạnh lùng, tận lực coi sự chung đụng của mình với người đàn ông này, thật phiền phức cùng cứng ngắc. Cô rất chán ghét mới vừa rồi cái loại đó. . . . . . Giống như có thể gọi là cảm giác "Tim đập thình thịch". Không, đó không phải là cảm giác "Tim đập thình thịch", chỉ là…. chỉ là. . . . . . Lúc cô nam quả nữ ở chung một phòng, liền nảy sinh tâm tình khốn cùng nhiễu loạn mà thôi. Được gọi là. . . . . . Ảo giác! Đúng, chính là ảo giác! Cô là Nam Thất Dạ, làm sao có thể động lòng với cái kẻ nhiều lần tàn nhẫn trừng phạt cô, người đàn ông so với ma quỷ còn ghê tởm khốn kiếp hơn chứ? Như vậy, thật là nực cười! "Không tiếp nhận hôn môi . . . . . Có thể, nhưng. . . . . ." mặt mày Gia Mậu, có ánh sáng u tối, tiếp tục không ngừng tản ra. Khóe môi anh, tà tà phác hoạ lên một đường cong hoàn mỹ, ngón tay dài ép nhẹ cằm cô gái, chuẩn bị chậm rãi phủ xuống, thanh âm, có thêm mấy phần khàn khàn: "Hiện tại, tôi muốn hôn cô, cô liền. . . . . . Không thể có chỗ để trốn!" Dừng một chút, anh lại nhẹ nhàng linh hoạt phun ra mấy chữ khác, ánh mắt mang theo thâm ý: "Tôi hôn chính là. . . . . . toàn thân cô!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]