Người đàn ông dùng sức nắm cổ tay cô, khiến Thất Dạ cảm thấy rõ ràng, da thịt bao quanh xương cô, sắp có khả năng bị vỡ vụn — —
Bởi vì đau đớn, trên trán cô lấm tấm mồ hôi hột, ánh sáng chiếu lên, óng ánh trong suốt, khuông mặt nhỏ nhắn - xinh đẹp của cô càng dụ hoặc người, cho dù là ai nhìn thấy, cũng không nhịn được mà muốn cắn một cái . . . . .
Dĩ nhiên, đây chỉ là cô trong mắt Gia Mậu mà thôi — —
Thất Dạ tự thừa nhận, cô cũng không tốt đẹp như vậy!
Cảm nhận được lòng bàn tay của người đàn ông rõ ràng mang theo một lực đánh tới, chỉ thiếu chút nữa cô bị gãy mất. Vì không để ình qua mức nhếch nhác, cô nhịn xuống xúc động muốn cầu xin hắn tha thứ, dùng sức cắn chặt môi dưới, cho đến khi đầu lưỡi nếm được mùi vị máu tươi, cơ thể truyền đến cảm giác đau đớn đến tận tâm gan - tê dại, lại không có cách nào áp chế được đau đớn mà cổ tay như muốn đứt ra mang lại, miệng hít phải khí lạnh, hai mắt trợn to nhìn người đàn ông đối diện, gầm nhẹ nói: "Gia Mậu, anh cũng chỉ có bản lĩnh khi dễ phụ nữ thôi sao?"
Gia Mậu nghe vậy, long mày nhếch lên, đáy mắt có một tia gợn sóng dâng trào. Môi mỏng hắn khẽ mím lại, nhàn nhạt cười nhạo, như ẩn như hiện, ngôn ngữ bình thản, từng chữ đều đều, rất rõ ràng rơi vào lỗ tai cô: "Trên thực tế, bất luận là nam hay nữ, tôi đều có bản lĩnh khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-ta-ac-hon-nhe-nhang-thoi/1404252/chuong-94.html