Mắt thấy rõ mu bàn tay Gia Mậu thấm ra tia máu chói mắt, vẻ mặt Thất Dạ như đưa đám, đầu chậm rãi ngẩng lên.
Cô có thể tưởng tượng được, thời khắc này vẻ mặt của Gia Mậu tất nhiên ngập tràn vẻ thô bạo. Dù sao, vừa rồi cô mới chỉ nghĩ công kích anh ta mà không có thành công, đã bị anh ta ban cho gân cốt cổ tay đứt đoạn, xem lúc này cô cắn được anh ta đổ máu, vậy anh ta chẳng phải là sẽ đem cô băm thành thịt vụn sao?
Nhưng, khi ánh mắt chạm phải cặp mắt hẹp dài thâm thúy kia của người đàn ông, toàn bộ ý nghĩ của Thất Dạ đều sụp đổ!
Gương mặt tuấn tú hoàn mỹ không tỳ vết của Gia Mậu mang thần sắc bình thản, mặt mày như một hồ nước sâu rộng tĩnh lặng, không chút gơn sóng, không nhìn ra bất kỳ chút gì là lãnh khốc vô tình, ngược lại có vẻ lười biếng đạm bạc. Anh ta liếc xéo cô, mặt không chút thay đổi, bản chất cao quý ưu nhã, đối lập hoàn toàn với bộ dạng ác ma lúc vừa rồi! Hôm nay, thậm chí có cảm giác anh ta toát ra tư vị rất khí phách, quả thật giống như thiên sứ hạ phàm, tuấn dật siêu phàm, khiến cho người ta không biết phải làm sao!
Rốt cuộc, là thế nào?
"Anh . . . Nhìn cái gì?"
Nghĩ mãi không xong, môi son của Thất Dạ khẽ mở, cẩn thận từng li từng tí hỏi dò.
Ngón tay dài của Gia Mậu dọc theo nụ cười của cô nhẹ nhàng nâng một cái, trong mắt ánh sáng chớp động, cánh mũi cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-ta-ac-hon-nhe-nhang-thoi/1404209/chuong-51.html