Thật lòng Thất Dạ không muốn đi theo Gia Mậu tiến vào cái cửa hàng cao cấp tráng lệ đó.
Bởi vì, khi Gia Mậu ra ngoài, bên cạnh có mấy vệ sĩ che chở, mà bản thân anh quần áo ngăn nắp, bộ dạng đại khí nghiêm nghị, làm người ta sợ hãi. Dòng người đi lại quanh mình, dù là nam hay là nữ, cũng đều bị bộ dáng ngọc thụ lâm phong của anh làm say mê linh hồn bé nhỏ, rối rít nhường đường. Cố tình, cô đi theo phía sau anh, chỉ đi một đôi dép, áo giống như áo ngủ, thêm đầu tóc rối loạn, bộ dáng quỷ này, quả thật ngay cả nữ bộc của anh cũng không giống...
Bốn phía, không ít người hướng cô chỉ trỏ, thấp giọng cười nhạo, nhỏ giọng chê cười, mặt tràn đầy giễu cợt...
Người đàn ông xấu xa, cố ý để cho cô trước mặt nhiều người khó chịu đúng không? Cô liền cố tình không để anh nguyện ý.
Khóe môi Thất Dạ hơi nhếch, nắm lên quả đấm, hai chân thon dài cấp tốc bước lên phía trước bước qua, hai cánh tay mảnh khảnh dọc theo khuỷu tay Gia Mậu vòng qua, giọng nói hướng về phía anh nhỏ nhẹ mềm mại uyển chuyển: “Thượng tướng đại nhân, tôi đỡ anh.”
Cô kề cận anh, cô mất thể diện, để cho anh ta cùng mất thể diện luôn.
“Đỡ tôi?”
Hai chữ ngắn ngủi từ môi mỏng bật ra, con ngươi hẹp dài của Gia Mậu khẽ híp một cái, giống như đường vòng cung nghiêng lên, khóe mắt đuôi mày, phong thái yểu điệu.
Thất Dạ không vội vã gật đầu, môi anh đào thoáng cười nhẹ nhàng nhếch lên, mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-ta-ac-hon-nhe-nhang-thoi/1404204/chuong-46.html