"Mẹ kiếp, gia quy cái xx gì?" Thất Dạ bị lời lẽ của Gia Mậu chọc cho nổi đóa, tức giận chất vấn: "Người nào lập ra? Lập ra lúc nào? Tôi muốn kháng nghị!"
Không những trước đó chưa từng nói rõ với cô, ngược lại trong lúc cô nỗ lực lâu như vậy, thời điểm sắp có thể ăn được chút gì đó, dội cho cô một gáo nước lạnh, quả thật không phải là người!
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần của cô gái, bởi vì tức giận mà phủ lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, lộng lẫy như áng mây hồng, quả nhiên là mùi thơm quyến rũ, chói lọi như hoa xuân.
"Tôi!" mặt mày Gia Mậu nhàn nhạt giương lên, không có mùi vị gì cả nhìn cô ở trước mặt: "Mới vừa lập đấy!"
Đây không phải rõ ràng là muốn nhằm vào cô sao? !
Đôi bàn tay Thất Dạ nắm thật chặt thành quyền, cắn răng nghiện lợi trợn trừng mắt nhìn người đàn ông, tựa như tướng sĩ chuẩn bị lao vào trận chiến đấu, cả người cũng tràn đầy nộ khí.
Cô bày ra hơi thở lạnh lùng, ở trong mắt Gia Mậu, cũng chỉ là không chịu nổi một kích!
Thân thể cao lớn của anh tiến tới gần, trên cao nhìn xuống đánh giá cô, con mắt mênh mông, một tia ánh sáng giễu cợt xông ra, ngôn ngữ đạm bạc từ cánh môi khêu gợi khạc ra: "Dung Thiên Đại!"
Ba chữ này, đủ để cho cả người Thất Dạ cũng xẹp xuống!
Sắp tới hoàng hôn rồi, nếu cô không đi được Thành Tây theo cái hẹn với Dung Thiên Đại, như vậy thì phải tới cái chỗ gọi là biệt thự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-ta-ac-hon-nhe-nhang-thoi/1404201/chuong-43.html