“Điện hạ, xin mời!” Gia Mậu giơ tay mời, ý bảo hắn lên máy bay.
“Hôm nay đến thăm nhà riêng của thượng tướng, bổn điện cảm thấy thực sự vui vẻ. Có cơ hội, thượng tướng còn có thể hoan nghênh bổn điện chứ?” Tát Khắc Tốn không vội lên máy bay, không mặn không nhạt trao đổi với Gia Mậu, cặp mắt bạc lạnh như băng cũng từ từ hướng về phía Thất Dạ, ánh mắt tùy ý, lộ liễu không hề che giấu.
Gia Mậu làm như không nhìn thấy, nét mặt anh lạnh lùng trước sau không đổi, trả lời Tát Khắc Tốn, không kiêu ngạo không tự ti: “Điện hạ tùy ý!”
“Tiểu thư Nam Hi.” Tát Khắc Tốn đưa tay tới trước mặt Thất Dạ “Không ngại một cái hôn từ biệt của tôi chứ?”
“Dĩ nhiên ..... Không!” Thất Dạ khẽ nhếch khóe miệng cười lên, mắt híp lại, bàn tay mảnh khảnh mà nhỏ bé, trắng nõn để lên trên lòng bàn tay dày rộng của người đàn ông.
Tát Khắc Tốn nhẹ nhàng thu năm ngón tay lại, nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô gái, khẽ giơ lên, cúi đầu xuống, đặt lên mu bàn tay của Thất Dạ một nụ hôn dịu dàng.
Trong một chớp mắt kia, Thất Dạ cảm thấy tư thế của người đàn ông kia vô cùng thân thiết. Giống như tín đồ, lấy tâm thành kính, chân thành tha thiết dâng hiến bản thân.
“Tiểu thư Nam Hi, tôi tin duyên phận của chúng ta sẽ còn tiếp tục!”
Tay nhỏ bé bị buông ra, ngôn từ nhẹ nhàng kéo Thất Dạ từ trong kinh ngạc trở lại. Nhưng Tát Khắc Tốn đã lui về phía sau nửa bước, mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-ta-ac-hon-nhe-nhang-thoi/1404199/chuong-41.html