“Không biết tự lương sức mình.”
Bốn chữ nhàn nhạt bật ra từ đôi môi mỏng của người đàn ông như đao gọt nước, Thất Dạ rơi xuống hành lang vang lên từng trận tiếng thét chói tai rất the lương.
Thì ra, Gia Mậu lấy tốc độ sét đánh không kịp nhấc cô lên khẽ dùng sức ném ném về vách tường phía trước.
Vòng eo đúng lúc đụng phải góc cạnh của vách tường, cảm giác đầu óc Thất Dạ run lên, đau đớn rất nhanh tri phối cô, bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến từng điểm mẫm cảm trên người, trong nháy mắt cô cảm thấy một hồi đầu váng mắt hoa, “bốp” một tiếng ngã xuống trên thảm.
Điều duy nhất đáng ăn mừng chính là, thảm vừa dầy lại mềm, lúc cô ngã xuống, cũng không có đau khổ lắm.
Nhưng phần eo đau đớn cũng làm cho cô không còn bất kỳ hơi sức nào để làm gì dù chỉ là chút phản kháng.
Thân thể cao lớn của người đàn ông đã sớm tới gần, con ngươi u ám khép hờ, ánh sáng lạnh nơi đáy mắt nhiều hứng thú sững sờ liếc xéo ở trên người cô.
Anh gióng như vua của các loài thú cao cao tại thượng, mà cô là tiểu Bạch thỏ đáng yêu anh đang săn.
Cô giãy giụa, nhìn anh đùa giỡn.
Đầu óc rơi vào trạng thái hốn độn, Thất Dạ chỉ có dùng sức lắc lắc, cố gắng duy trì tỉnh táo. Cô cắn chặt hàm răng, liều mạng để cho tinh thần mình tập trung, thời điểm nâng mí mắt, đáy mắt tản ra ánh sáng không chịu thua, thanh u đông lạnh.
Quật cường thà chết cũng không chịu khuất phục.
Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-ta-ac-hon-nhe-nhang-thoi/1404181/chuong-22.html