Lộ Lê không đứng lên, đầu ngửa về phía sau, nhìn thấy Tần Vũ đứng chổng ngược xuất hiện phía sau.
Tần Tuyết cực kỳ thức thời nhường không gian cho bọn họ, không làm bóng đèn sáng lấp lánh nữa.
“Ba tháng nay anh vất vả rồi.” Lộ Lê đứng trêи sô pha, một cánh tay ôm cổ hắn.
Tần Vũ ôm lấy eo y, vẻ mặt lãnh lãnh đạm đạm như cũ, “Không vất vả.”
Ánh mắt chuyển qua cái bụng phẳng mượt của y.
“Anh còn chưa gặp qua đôi song sinh của chúng ta đâu, em mang anh lên xem bọn nhóc.” Lộ Lê kéo hắn lên lầu, trước khi tiến vào phòng, y hỏi một vấn đề, “Anh đoán xem đôi song sinh của chúng ta là trai hay gái?”
Tần Vũ nhướng mày.
Lộ Lê ôm hai tay tựa lên cửa, duỗi chân chạm vào chân hắn một chút, “Đoán đi, đoán đúng có thưởng.”
“Trai.” Tần Vũ không có lấy một giây do dự.
“Dứt khoát như vậy, không suy xét một chút sao?” Lộ Lê kinh ngạc, quyết định cho hắn một cơ hội nữa.
“Không cần.” Tần Vũ tiếp tục dứt khoát lưu loát.
“Vì sao lại là trai?”
“Trực giác.”
Lộ Lê nhún vai, cười hì hì: “Được rồi, thôi anh đoán đúng rồi, để khen thưởng, để anh hôn một cái.”
Y nghiêng má tới gần.
Tần Vũ xoay thẳng mặt y lại, trực tiếp cắn lên bờ môi, đầu lưỡi dây dưa, kϊƈɦ thích đến mức tràn nước miếng, còn chưa kịp chảy ra từ khóe miệng đã bị hút đi.
Chờ hắn buông mình ra, đầu lưỡi Lộ Lê đã tê rần.
Tần Tuyết từ dưới lầu đi lên cho rằng hai người đã nói xong, đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-phu-nhan-khong-co-ho-khau-trong-vu-tru/4016708/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.