Người đi ở cuối cùng của tiểu đội đột nhiên có cảm giác sởn tóc gáy, nghĩ đến nhắc nhở lúc trước của thiếu tá Thẩm, hoài nghi mình có phải bị theo dõi rồi hay không, phía sau lưng thoáng chốc cứng còng, tư thế đi đường giống tang thi, càng ngày càng mất tự nhiên.
Lộ Lê đang muốn động thủ đột nhiên dừng lại, không đúng, người này sao di chuyển đột nhiên quái dị vậy, chẳng lẽ hắn nhận thấy mình tồn tại? Như đồng loạt bị nhiễm bệnh, người nọ tới gần người phía trước, tư thế đi đường của đối phương cũng bắt đầu cứng đờ.
Thân thể Lộ Lê quay về nấp sau một gốc cây, quá bất thường, y quyết định từ bỏ hạ độc thủ sau lưng.
“Hắn ở chỗ đó, mau đuổi theo!” Thẩm Nguyên Kiệt phát hiện y thu tay lại, có ý định chuẩn bị chạy trốn, lập tức nhảy ra.
Gã rống lên, nhánh tiểu đội vẫn luôn đề phòng kia xoay người lao qua chỗ y.
Bọn họ cách Lộ Lê gần nhất, cũng phản ứng rất mau, nhưng tốc độ không thể nhanh bằng Lộ Lê, khoảng cách nhanh chóng bị kéo ra.
Phía sau truyền đến tiếng nổ súng, Lộ Lê có tinh thần lực, nên cũng không sợ, vừa chạy vừa trốn.
Chỉ trong chốc lát, y đột nhiên phát hiện tình thế của mình không ổn, không biết từ khi nào, những người khác cũng mang theo người xông tới, có một đám người tốc độ rất nhanh, khoảng cách giữa họ đang không ngừng kéo gần.
Lộ Lê phát hiện ba hướng xung quanh đều hỏng, trái phải phía sau đều có người, chỉ còn lại đường phía trước, bi kịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-phu-nhan-khong-co-ho-khau-trong-vu-tru/4016692/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.