Lộ Lê rất thích kiểu địa hình phức tạp hay thay đổi thế này, đều là các tòa nhà y như nhau, một người biến mất như vậy, người phía trước rất khó phát hiện ngay lập tức.
Tới chỗ rẽ, y từ trêи vách tường nhảy xuống, bịt miệng kẻ đi cuối cùng, kéo hắn ta vào một ngôi nhà nát, kéo dao găm một đường, tứ chi đang giãy giụa lập tức mất hết sức lực, ném thi thể ra sau cửa, nếu không cẩn thận xem xét, trêи cơ bản sẽ không bị phát hiện.
Dùng phương pháp tương tự, y lại xử lý thêm một người, vũ khí đều bị y lấy hết, sau đó quyết đoán chuyển đến phía sau một chi đội khác. Chờ tới khi bọn chúng phát hiện không thấy người đâu, đã qua năm phút.
“Hả, sao không thấy Hầu với Hưu Kim đâu?” Người đứng ở vị trí thứ ba quay đầu nhìn lại, phát hiện hai đồng đội đã không thấy đâu.
Đồng đội đi phía trước đáp lời, “Đường xá nơi này quá nhiều, có thể lạc đường rồi không?”
Hai người đồng thời không thấy đâu, hiển nhiên bọn chúng không cho rằng Lộ Lê có thể đồng thời giải quyết được hai người, hơn nữa không có một chút tiếng động nào, cho nên phản ứng đầu tiên của bọn chúng là bị tách ra, tư duy theo quán tính khiến bọn họ đi nhầm khu.
“Còn không nhanh chóng tìm bọn họ trở về đi, nếu bị Lộ Lê phát hiện, chắc chắn bọn họ lành ít dữ nhiều.” Đội trưởng dẫn đầu nhớ tới hình ảnh Lộ Lê bắn chết bốn người, lập tức giật mình.
“Nhưng nếu vị trí chúng ta bị chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-phu-nhan-khong-co-ho-khau-trong-vu-tru/4016689/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.