Thương Mộc tinh là tinh cầu nguyên thủy, cho dù nó nguy hiểm, nhưng cũng đại biểu cho tài nguyên bất tận.
Đế quốc Vinh Diệu trước kia không phải không nghĩ tới việc khai phá viên tinh cầu này, sau đó vì Thương Mộc tinh quá lớn, khiến khó khăn của việc khai phá gia tăng rất cao, nên không giải quyết được gì hết.
Nơi chân chính có thể để nhân loại tự do hoạt động trêи Thương Mộc tinh cũng không nhiều, trăm năm cũng chỉ ở chỗ này xây được một khu căn cứ, ban đầu có ba khu, sau đó thường xuyên lọt vào công kϊƈɦ của Trùng thú phải từ bỏ hai khu khác, chỉ còn lại một khu này, trải qua khuếch trương, hiện giờ đã hình thành một khu căn cứ có chút quy mô.
Trong căn cứ người đến người đi, ngày thường không có nhiều người như vậy, vì hiện tại là mùa dã thú và Trùng thú ít lui tới, đồng nghĩa với việc giảm bớt nguy hiểm rất nhiều, cho nên gần đây người tới Thương Mộc tinh tìm cách làm giàu rất nhiều.
Từ chiến hạm xuống, Lộ Lê và Tần Vũ đi vào căn cứ, nhiều người đều là lính đánh thuê kéo bè kết đội tới cầu tài, có người thắng lợi trở về, có người thu hoạch không có mấy, còn bị thương.
Bọn họ tới tìm hoa ăn thịt cùng vài loại nguyên liệu khác, không phải vì cầu tài, xuyên qua căn cứ trực tiếp tiến vào rừng cây nguyên thủy.
Rừng cây nguyên thủy rất nguy hiểm, tuy nhiên sau những đợt càn quét của lính đánh thuê trêи tinh cầu, khu rừng gần căn cứ hầu như không có gì nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-phu-nhan-khong-co-ho-khau-trong-vu-tru/4016669/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.