Người lao ra nhanh hơn thanh niên kia, chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp kẻ ôm đứa trẻ.
Kẻ bắt trẻ con là một người đàn bà, tốc độ không chậm, đã bị ngăn lại nhanh chóng, phát hiện có người xen vào việc người khác, mặt mũi hung tợn trừng lại, tay kia xuất hiện một con dao ngắn, không ngừng một giây đâm về phía người ngăn cản bà ta.
Đối phương chỉ nghiêng người là tránh được con dao của bà ta bất ngờ xung kϊƈɦ, đồng thời nghiêng người tiến lên, nháy mắt đánh ngã bà ta, đoạt lại đứa bé. Người đàn bà thấy tình thế không ổn, lập tức muốn chạy trốn, vừa mới bò dậy, đã có một lực lớn phía sau lưng dẫm thật mạnh xuống, lại quỳ rạp trêи mặt đất.
Thanh niên bị cướp con chạy tới, ôm đứa con trai mất mà tìm lại được, hai cha con khóc rống một lúc tại chỗ.
Đoàn người Lộ Lê đi tới.
Lúc này thanh niên mới ngừng khóc lóc thút thít, cậu ta không khóc, con của cậu ta cũng không khóc, còn giúp cha lau nước mắt.
“Vì sao người này đoạt con của cậu?” Lộ Lê đứng trước mặt thanh niên hỏi.
Nếu việc như thế này phát sinh trước mặt y, đương nhiên sẽ không đứng yên mà chịu, huống chi cha y cũng bị người ta bắt cóc, hiển nhiên Tần Vũ cũng biết suy nghĩ của y, không cần mở miệng, lập tức bảo thủ hạ cướp người về.
Bị binh lính cải trang người thường đạp dưới chân, người đàn bà giãy giụa hồi lâu không thoát được, nhìn thấy bọn họ đi đến đây, lập tức rống to bảo đó là con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-phu-nhan-khong-co-ho-khau-trong-vu-tru/4016647/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.