Người một nhà ăn tối xong, Lộ Lê cho con trai nhỏ và con gái ăn, con gái quá hiếu động, ngồi xuống không đến mười giây đã bắt đầu nhích tới nhích lui, khi còn nhỏ anh nó an tĩnh nghe lời hơn nhiều.
Tần Nguyên mói hai tuổi đã bắt đầu học cách chăm sóc các em, em gái không ăn cơm, nó ở một bên dỗ.
Lúc này uy nghiêm của anh trai Tần Nguyên còn chưa hiển hiện ra, Tần Y căn bản không nghe nó, tiếp tục rầm rì, không biết đang hừ cái gì.
“Em gái, mau ăn cơm.” Tần Nguyên vây quanh nó, trong miệng nhắc mãi không ngừng, còn cầm thìa để ở bên miệng em gái.
Đại khái em gái cảm thấy phiền, vung tay lên, thìa bay ra, cơm bên trong cũng đổ
Tần Nguyên không vui, chạy đến trước mặt Lộ Lê mách, “Cha, em gái không chịu ăn cơm.”
Lộ Lê cũng không cho nó ăn được, lúc nãy định cho con gái ăn trước, giải quyết phiền toái trước, kết quả nó sống chết không ngoan ngoãn lại, đành phải cho đứa em trai tuổi nhỏ đã vô cùng lãnh khốc, lúc nên ăn sẽ ăn, lúc nên uống sẽ uống ăn trước.
Lúc con trai nhỏ ăn cơm cũng lạnh mặt, tuy nhiên chỉ cần Lộ Lê đưa thìa đến bên miệng nó, miệng nhỏ sẽ tự động mở ra, xụ mặt cũng phải ăn no mới có sức làm.
Lộ Lê đặc biệt thích con trai nhỏ ‘ ngoan ngoãn ‘, nhất là khi nhìn nó lạnh mặt giống hệt Tần Vũ, cảm thấy vô cùng buồn cười.
Tuy nhiên cũng không thể mặc kệ con gái, vì thế vươn chân chạm vào Tần Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-phu-nhan-khong-co-ho-khau-trong-vu-tru/4016630/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.