“Xong rồi xong rồi, thật sự vượt quá một trăm người, đứa nhỏ kia đúng lúc thứ 95, sau đó thêm năm người, đến vị phụ huynh này là 110 vị.” Một người phụ nữ trở về, khuôn mặt u sầu.
“Không thể nào.” Vị phụ huynh biết được tin dữ này, phát ra tiếng kêu rêи.
Đứa bé đi theo dường như nghe hiểu lời người lớn nói, ồn ào con mặc kệ con mặc kệ, phải có người máy kia, thanh âm ồn ào khiến những người phía trước xếp hàng nhăn mặt.
“Mẫu thân, con mặc kệ, con phải có người máy kia, bằng không con sẽ không đi học.” Một đứa bé bảy tuổi bắt lấy tay phụ nhân, ngang ngược bá đạo mà nói.
Người chồng đau lòng cho con trai, bị ồn ào không có biện pháp, chạm vào người phụ nữ một chút, “Bà xem đứa bé kia, nó không có người lớn đi cùng, bà đến bảo nó đổi vị trí với chúng ta, trẻ con dỗ một chút là được rồi.”
Ánh mắt người phụ nữ đột nhiên dừng ở trước thân ảnh nho nhỏ, mắt sáng lên, “Đúng vậy, sao tôi không nghĩ tới biện pháp này, ông trông con trai, tôi đi rồi về nhanh.”
Người phụ nữ đi đến trước mặt tiểu đậu đinh hai tuổi, cười tủm tỉm ngồi xổm xuống, “Cậu bạn nhỏ, sao cháu một mình ở chỗ này, có phải lạc đường hay không?”
Soái Soái liếc bà ta một cái, không thèm để ý.
“Cậu bạn nhỏ, dì muốn thương lượng với cháu một chuyện, dì cho cháu năm cái kẹo que, cháu đổi vị trí với dì được không?” Người phụ nữ không thấy được khinh thường trong mắt nó, tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-phu-nhan-khong-co-ho-khau-trong-vu-tru/4016621/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.