“Xong rồi, Chiến Đội Phượng Hoàng trận thi đấu này chắc chắn sẽ bị đào thải, còn tưởng rằng bọn họ có thể đến cửa cuối cùng.”
“Đội trưởng kia quá sốt ruột, thân là đội trưởng vốn dĩ nên làm tấm gương, anh ta thì ngược lại, bộ dáng không bình tĩnh nổi, vốn là có cơ hội, vì anh ta mà bị huỷ hoại.”
“Ánh mắt Eddie cũng quá kém, tuyển đội trưởng như vậy, còn gọi là hắc mã, ta thấy lập tức sẽ biến thành tử mã (ngựa chết).”
“Nếu Joshua bọn họ còn ở đây, chắc chắn sẽ nhẹ nhàng có thể qua cửa.”
Người nói lời hay cho Chiến Đội Phượng Hoàng nhíu mày nhìn về phía mấy người đang nói chuyện, “Tôi đang nghĩ mấy người các cậu, không phải là do Chiến Đội NO. 1 mời đến chứ, từ đầu tới đuôi đều giúp bọn họ nói tốt, hạ thấp Chiến Đội Phượng Hoàng.”
“Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, sao nào, các ngươi nói Chiến Đội NO. 1 thì được, còn chúng ta nói Chiến Đội Phượng Hoàng thì không được?”
“Thật là buồn cười, đây còn không phải là câu ngạn ngữ, chỉ cho phép quan lại phóng hỏa, còn bá tánh không được đốt đèn.”
“Ăn ngay nói thật? Trước sao không nghe các cậu nói Chiến Đội NO. 1 bị đào thải là tự làm tự chịu, còn vì bọn họ tìm cớ thoái thác, sao các cậu không nói thật đi, tôi bây giờ hoài nghi các cậu chính là thành viên NO.1 gần đây vẫn luôn trốn tránh không dám hiện thân, Joshua và Phó Đông có phải cũng ở chỗ này hay không, có thì đứng ra, cho người khác nhìn thân phận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-phu-nhan-khong-co-ho-khau-trong-vu-tru/4016576/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.