“Tướng quân, việc lớn không tốt.” Thẩm Nguyên Kiệt vội vội vàng vàng vọt vào.
Trương tướng quân bởi vì việc Lộ gia làm, sáng nay bị Tả Nguyên Soái nói, hiện tại tâm tình không tốt, nhìn thấy Thẩm Nguyên Kiệt hấp tấp bộp chộp, sắc mặt càng khó xem.
“Lại xảy ra chuyện gì?”
“Lộ Lê muốn mang tro cốt cha hắn từ mộ viên Lộ gia đi.” Thẩm Nguyên Kiệt dăm ba chữ ngắn gọn thành một câu.
“Không được!” Trương tướng quân mặt âm trầm, “Tuyệt đối không thể để hắn mang tro cốt đi, nhất định phải ngăn cản hắn.”
Không có người hiểu biết vướng bận của Lộ Lê hơn so với Trương tướng quân, muốn nói Liên Bang có cái gì để cho Lộ Lê vướng bận đến không thể quên, đó chính là cha y, dù cha y đã chết, nhưng chỉ cần tro cốt ông ấy một ngày còn chôn ở Liên Bang tinh cầu Thủ Đô, thì y một ngày sẽ không quên Liên Bang.
Nếu y mang tro cốt đi, về sau Liên Bang thật sự không còn thứ gì có thể giữ y lại, huyết thống cũng không thể. Trương tướng quân quyết định ngăn cản Lộ Lê, Thẩm Nguyên Kiệt chủ động xin ra trận, bị ông ta cự tuyệt, người khác không hiểu hoàn cảnh của Lộ Lê, thuyết phục không được, quyết định tự mình ra ngựa.
Lúc Trương tướng quân đến lãnh sự quán, Tần Vũ không ở đó, nghe binh lính nói Trương tướng quân muốn gặp mình, Lộ Lê cũng không ngạc nhiên chút nào.
Ở trong lòng y, Trương tướng quân sớm muộn gì cũng có một ngày tìm đến y, trước khi y rời khỏi Liên Bang, đặc biệt sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-phu-nhan-khong-co-ho-khau-trong-vu-tru/4016557/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.