Mộng Dao nằm trườn dài trên phòng, hình như Hạo Hiên giận cô thật rồi. Dạo gần đây anh tập trung truy bắt A Mã, đi sớm về khuya, thậm chí nhằm lúc còn cố tình tránh mặt cô. Mỗi lần cô muốn thừa cơ hội ôm lấy anh thì anh lại kịp thời né sang một bên.
Mộng Dao không chịu nổi nữa, đêm đó cô chờ anh tận tối khuya mới thấy anh trở về trong trạng thái mệt mỏi.
“Sao em còn chưa ngủ?”
Hạo Hiên giật mình khi thấy bóng dáng nhỏ đen ngồi ở ghế bành, sau đó mới thở phào một hơi.
“Nếu em không chờ thì có phải anh lại định không gặp em không?”
Cô bước nhanh tới, trong tích tắc ôm lấy cổ anh. Hôm nay, cô cho người hầu ngủ ở phía nhà sau cả nên hiện tại ở đây chỉ còn mỗi cô và anh. Nhưng tình hình lại không khác gì con gái chơi đùa với người bố cao lớn cả.
“Mộng Dao, đừng nghịch.”
“Em nghịch? Anh đang đùa giỡn với em mới đúng đấy.”
Hạo Hiên lo sợ Mộng Dao té ngã, nên đành phải ôm cô ngồi lên bàn cao, để mặc cho cô bám lấy mình.
“Anh còn trách em sao?”
“… Anh không.”
[Anh không nỡ trách em, sao anh trách em được chứ, anh thương em còn không hết.]
Cô rướn người hôn lên cằm anh, lát sau liền cùng anh quyến luyến cánh môi không muốn ngừng lại.
Hạo Hiên đột nhiên dứt ra, đưa tay gỡ tay cô khỏi người mình.
“Ơ?”
Mộng Dao ngớ người, lần đầu tiên cảm nhận bị chê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-gau-mot-long-si-me-co-vo-tho-nho/3485227/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.