Chương trước
Chương sau
Dạo này Lục Đông Anh để ý thấy tâm trạng Tiểu Hiên rất vui, không quấn lấy cô như khi trước nữa. Không những thế cậu bé lại rất hay thủ thỉ to nhỏ với Tôn Vĩnh Thành, mặc dù vốn dĩ lúc trước cả hai đều ở trạng thái đối đầu gay gắt...

Nhiều lúc họ nhìn thấy cô xuất hiện đều dừng lại câu chuyện, hỏi đến thì lại bảo chuyện của đàn ông, cô là phụ nữ thì làm sao mà hiểu được. Không biết có phải do mang thai nên nhạy cảm hay thật sự là họ có chuyện muốn giấu cô...

Lục Đông Anh ngồi ở trên giường suy nghĩ, phía dưới là Tôn Vĩnh Thành đang bóp chân cho cô, dù sao mang thai thì cơ thể hay bị đau nhức là chuyện rất bình thường. Cô cứ thế nhìn chằm chằm vào hắn, nhịn không được liền lên tiếng trước...

"Anh và Tiểu Hiên có chuyện gì không muốn nói cho em biết à?"

"Không, làm gì có chuyện đó!"

Tôn Vĩnh Thành không chút do dự liền trả lời ngay lập tức, nhưng hắn nhìn về phía vợ mình liền thấy cô bày ra biểu cảm không vui, dường như sắp cáu gắt lên...

"Thôi được rồi, Tiểu Hiên nói thằng bé đang thích một bạn nữ cùng lớp, hỏi anh lúc trước tán tỉnh em thế nào, hướng dẫn nó để tán được cô bạn xinh đẹp đó...!"

Lục Đông Anh bất chợt mỉm cười, cô liếc nhìn Tôn Vĩnh Thành liền lên tiếng trả lời...

"Vậy anh có kể thời gian anh lặn lội khắp nơi tìm biết bao nhiêu thứ quý giá cho em không, hay những lúc anh hứa hẹn đủ thứ...?"

"Có chứ, dành nhiều công sức như vậy mà có vợ đẹp thì anh thấy xứng đáng...!"

Lục Đông Anh thầm mỉm cười, cô biết Tôn Vĩnh Thành mê mẩn cô từ rất lâu rồi, thậm chí hắn còn muốn đem cả gia tài cho cô mà...

"Huhu mẹ ơi...mẹ của tiểu Hiên ơi...baba là đồ xấu xa...!"



Tiểu Hiên òa khóc chạy vào phòng, cậu bé không thèm nhìn trước ngó sau mà đã lên tiếng mắng mỏ người cha thân yêu đang ngồi bên cạnh của mình. Còn Lục Đông Anh chưa hiểu chuyện gì đã thấy con khóc khiến cô sốt ruột hết cả lên...

"Bảo bối ngoan...mẹ đã dặn con phải nói chuyện đàng hoàng với cha rồi mà, nhưng cha đã làm gì con thế...?"

Tiểu Hiên hít hít mũi, cậu mếu mếu máo máo chỉ tay về phía Tôn Vĩnh Thành vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra...

"Baba...baba bảo con nói với tiểu Dung là nhà mình giàu lắm, có nhiều xe hơi đắt tiền, cậu làm bạn gái tớ thì tớ cho cậu tất, nhưng tiểu Dung lại bảo con là cái đồ khoe khoang, cậu ấy ghét nhất là loại người ỷ có tiền bắt nạt người khác như con..."

Cậu bé uất ức nói liền một hồi, lần sau cậu sẽ không tìm cái tên baba đáng ghét kia để hỏi về cách tán tiểu Dung xinh đẹp nữa. Bây giờ thì hay rồi, đã không có được mỹ nhân còn bị người ta ghét ra mặt, thấy cậu đến là tránh đi...

"Sao anh lại dạy con nói chuyện như thế hả, lớn rồi mà nói năng không suy nghĩ...!"

Tôn Vĩnh Thành nghe vợ trách mắng cũng thấy tức trong lòng, hắn liền lên tiếng phản bác...

"Đúng rồi còn gì, anh cho người điều tra thì thấy nhà con bé đó còn đang nợ nần chất đống, có một người mẹ bệnh tật quanh năm, anh nghĩ chỉ cần cho con bé biết tiểu Hiên giàu có thì con bé sẽ chấp nhận làm bạn gái của con trai chúng ta thôi...!"

"Còn cãi nữa hả, anh câm cái mồm lại ngay đi, già rồi còn ăn nói hồ đồ...!"

Lục Đông Anh đạp Tôn Vĩnh Thành một cái, cô liền lau nước mắt cho tiểu Hiên, liền nhẹ nhàng khuyên nhủ cậu...

"Con nói như vậy sẽ khiến tiểu Dung buồn đấy, cô bé sẽ nghĩ con là kẻ chỉ biết dùng tiền để đàn áp những người có gia cảnh khó khăn như cô bé..."

"Mẹ ơi...con không có đâu, con chỉ là rất thích tiểu Dung thôi...!"



"Mẹ biết tiểu Hiên của mẹ ngoan nhất, vậy ngày mai con đến xin lỗi bạn, rồi mời bạn đến nhà mình ăn tối để chuộc lỗi được không...mẹ và con sẽ làm thật nhiều loại bánh ngon để đãi bạn nhé!"

Tiểu Hiên ngoan ngoãn gật cái đầu nhỏ, cậu bé bây giờ mới chịu về phòng để đi ngủ. Tới lượt Tôn Vĩnh Thành bị xử lý...

"Này...anh dạy con như thế à, hôm nay ngủ ở đâu thì ngủ, tôi nhìn thấy anh lại ngứa mắt...!"

Tôn Vĩnh Thành định năn nỉ nhưng Lục Đông Anh đã chùm chăn che kín mặt, rõ ràng hắn có làm gì sai đâu, nhà giàu thì khoe tí thôi...

"Cha à..."

Tôn Vĩnh Thành nghe tiếng trẻ con đáng yêu gọi, hắn liền bước xuống giường tiến lại phía tiểu công chúa Đông An đang đứng ngoài cửa...

"Ôi tiểu bảo bối, cha biết còn có con yêu ta mà...con gái cưng của ta...!"

Tiểu An hơi nhướng mày, cô lắc đầu như bà cụ non liền thở dài nhắc nhở cha mình...

"Tuy tiểu Hiên hay khóc nhè và con không thích điều đó một chút nào, nhưng con lại càng không thích mấy lời xúi bậy của cha làm tiểu Hiên buồn, nếu mai mốt cha còn làm như vậy thì con sẽ không nói chuyện với cha trong vòng nửa năm đấy...bây giờ cha kiếm chỗ ngủ đi..."

"Ơ...tiểu An à, con gái ngoan sao không đứng về phía ta vậy hả...?"

"Không...chúc cha ngủ ngon...!"

Tôn Vĩnh Thành không khỏi nước mắt chảy ngược vào trong, ngay cả con gái bảo bối của hắn cũng quay lưng với hắn thật rồi, vậy có nhiều tiền cũng có ích gì đâu...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.