Diệp Du vùi mặt vào hõm cổ của Sở Mặc, giả ngơ không đáp lại, vui vẻ đong đưa hai chân của mình.
Từ ngày cậu tỏ tình với Sở Mặc xong, khoảng cách giữa cậu với hắn càng ngày càng ít đi, Diệp Du cũng chẳng kiêng dè gì trước mặt mọi người thỏa sức bộc lộ ỷ lại của mình với Sở Mặc, tất nhiên là ngoại trừ cha mẹ cậu.
Trong mắt cha mẹ, cậu vẫn rất bé nhỏ, nếu như biết Sở Mặc cuỗm đi con trai nhỏ của mình, họ chắc chắn sẽ đem cậu chạy trốn mất.
Diệp Du không muốn xa Sở Mặc đâu.
Ở cạnh Sở Mặc khiến cậu thấy rất an toàn, rất vui vẻ.
Diệp Du không rõ bản thân có mang lớp mặt nạ gì ở bên cạnh hắn như cậu thường làm với người khác không.
Cậu chỉ biết cậu cảm thấy rất thoải mái, càng không cần tỏ vẻ mình mạnh mẽ đến dường nào, càng không phải tự nhúng tay vào việc bản thân chán ghét.
Mọi thứ đã có Sở Mặc thay cậu lo toan.
Giữa mạt thế ầm ầm bão tố, bên người chính là khoảng trời bình yên nhất.
Rất nhiều năm về sau, khi nhớ về khoảng yên bình trong thời loạn lạc này, Diệp Du đều nhịn không được ngẩn người rất lâu, rất lâu...
Sở Mặc ôm Diệp Du đi đến chỗ Nhị Vũ, dặn kĩ càng những việc tiếp theo, sau đó cùng cậu rời đi trở về lại căn cứ kia.
Một đường về, Sở Mặc không lên tiếng, Diệp Du cũng chẳng mở lời, không khí trong xe vừa kì lạ vừa có chút ngột ngạt khó chịu.
Diệp Du cảm thấy trong lòng cứ nghèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-chi-dau-chua-truong-thanh/4617221/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.