_"Chị thích chú Mặc phải không?"
Hỏi cũng không nên hỏi thẳng thừng thế chứ? Song Mộng vừa tức vừa ngượng, mặt mũi đỏ bừng lên.
Cô hừ một tiếng, nói:
_"Tôi thích ai thì sao phải nói cho cậu nghe."
Diệp Du ngồi lên thùng hàng bên cạnh, đong đưa hai chân, ánh mắt nhìn tang thi lơ đãng di chuyển đằng xa.
_"Chú Mặc sẽ không thích chị đâu."
Chú Mặc đã hứa rồi, đời này kiếp này chú ấy chỉ có thể yêu cậu, chỉ có thể mãi mãi bên cạnh cậu.
Cho dù cả thế giới này có vỡ nát, cậu tuyệt đối cũng không buông Sở Mặc ra!
Tay Song Mộng hai cứng lại, cô lẳng lặng nhìn thiếu niên đáng yêu nọ, mím môi.
Cô biết, ngay khoảnh khắc thấy Sở Mặc ôm thiếu niên này, ánh mắt dịu dàng, hành động bảo bọc như đối xử với bảo vật trân quý, cô đã cảm giác được cô hoàn toàn không có cơ hội với Sở Mặc.
Song Mộng nhịn không được ghen tị, cũng nảy sinh hận ý.
Thế nhưng ghen thì được gì, hận thì được gì?
Có lẽ vì một khoảnh khắc hắn cứu cô, cô bất chợt động tâm với hắn.
Chỉ là động tâm mà thôi, cô có thể khắc chế được.
Dẫu sao trong mạt thế, tình yêu cũng không thể giúp cô ăn no ngủ yên.
Giả như cô hãm hại thiếu niên nọ, leo lên đứng bên cạnh Sở Mặc, cô cũng sẽ sống không yên.
Phụ nữ rất nhạy cảm, cô cảm nhận được, Sở Mặc chính là yêu thiếu niên này, yêu vô cùng.
Mà thiếu niên nhìn như ốm yếu mang bệnh, cô lại không cho là vậy.
Không biết vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-chi-dau-chua-truong-thanh/4617219/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.