Diệp Du không đợi cánh tay mình hồi phục như cũ, thoắt một cái liền di chuyển đến chỗ vừa phóng ra phi tiêu. Kì lạ ở chỗ, cậu hoàn toàn không nhìn thấy một người nào ở đây, cũng không hề có dấu hiệu cho thấy có người vừa rời đi.
"Không thể nào." - Diệp Du thấp giọng lẩm bẩm, có chút mờ mịt nhìn mặt đất phủ đầy bụi trắng.
Dựa theo ký ức đời trước, cậu chưa từng nghe nói việc thành phố có thêm một tang thi cấp cao nào hết. Bởi nếu có, cậu muốn giữ gìn căn cứ sẽ là một chuyện vô cùng khó khăn. Không phải bất kì tang thi nào khi tiến hóa cũng có thể chấp nhận việc gần gũi và giúp đỡ con người. Đa phần họ đều sẽ mang hai loại tâm lý: một là chán ghét nhân loại, hai là cảm giác hơn người muốn thao túng nhân loại. Bất kể là loại tâm lý nào cũng phát triển theo chiều hướng xấu.
Diệp Du hít sâu một hít sâu một hơi, không tránh khỏi buồn bực. Trong căn cứ mới tồn tại một mối nguy hiểm mà cậu tìm không ra như vậy không thích hợp để dừng chân lại. Nhưng bây giờ nói ra, mọi tia hi vọng của mọi người sẽ bị dập tắt không phanh mất. Cậu mím chặt môi, đi đi lại lại ngay khoảng trống đó, không dám đi xuống gặp Sở Mặc. Cậu không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của hắn.
Sột soạt!
Một âm thanh rất nhỏ đột ngột vang lên, Diệp Du cẩn thận nghe thấy, vẻ mặt vẫn như cũ giống như chưa hề phát hiện.
Khà khà, khà khà.
Từng hơi thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-chi-dau-chua-truong-thanh/4617210/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.