Mọi người xung quanh thích thú đứng xem, cũng không ai thèm lên tiếng nói rõ về việc từ nãy đến giờ, im lặng tựa như ngầm đồng ý những gì Phương Thị gào khóc là đúng. Có thể có người ngại xen vô việc không phải của mình, cũng có thể có người xem đây là cơ hội tăng nguồn lương thực cho tổ đội, nên lựa chọn im lặng. 
Diệp Du nheo mắt, nhìn Lâm đội trưởng, cậu muốn xem xem, ông ta sẽ xử lý thế nào. 
Lâm đội trưởng trầm tư, ánh mắt không ngừng đảo giữa xe của Diệp Thần với mẹ con Phương Thị. Sau đó, ông ta thở dài nói: 
_"Thôi bỏ đi, người ta không thèm tranh một tí đồ ăn đó của bà đâu." 
Phương Thị trợn mắt, thịt mỡ trên mặt tức đến rung rung, bà ta gào lên: 
_"Ông nói gì đấy? Ông nói lại xem nào. Người trong đội bị bắt nạt mà ông bảo bỏ là bỏ à? Lời hứa bảo vệ tụi tôi đâu? Tôi đúng là có mắt như mù mà!" 
Lâm đội trưởng bị Phương Thị làm cho đau đầu không thôi, ông ta nhìn Sở Mặc, có hơi xấu hổ: 
_"Đừng để ý đến bà ta. Ngày nào bà ta cũng làm loạn như vậy. Để mọi người chê cười rồi." 
Sở Mặc lắc đầu, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Phương Thị đang ăn vạ. Bảo Bảo đứng bên cạnh khóc đỏ cả mắt, miệng không ngừng đòi sữa, tay bốc đất cát ném loạn xung quanh. Đứa nhỏ bị Phương Thị đánh chửi thì âm thầm lùi về phía sau, không lên tiếng nữa. 
Diệp Du vẫy tay gọi Nhị Vũ, nhìn thấy cây côn được thảy tới, Diệp Du liền vui 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-chi-dau-chua-truong-thanh/4617208/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.