Lục Thiếu Hoa không gấp, dù sao hắn cũng không muốn tham gia vào. Suy cho cùng nhà họ Hoắc và dây mơ rễ má đặt ở đâu? Gã mặt sẹo muốn động tay động chân với hắn, nhưng không nể mặt Phật cũng phải nể mặt tăng, vả lại Lục Thiếu Hoa cũng đâu bị gã đánh trúng. Nhưng Lục Thiếu Hoa còn muốn chờ, chờ xem người mà Hoắc Anh Đông gọi tới là ai, người ấy sẽ giải quyết chuyện này như thế nào. Trong ấn tượng của Lục Thiếu Hoa, xã hội đen cực kỳ sĩ diện. Tuy gã mặt sẹo muốn đánh Lục Thiếu Hoa nhưng cũng đã bị bọn Lý Thượng Khuê đánh lại, nói không chừng, người nhà họ Hướng sẽ nhân đó mà làm khó. Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa đang chờ người của nhà họ Hướng đến. Nếu họ làm khó Lục Thiếu Hoa, thì hắn sẽ không khách khí mà nói hết sự thật. Lục Thiếu Hoa thật sự không xem bọn cường hào này ra gì, nhưng đương nhiên bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện. Hai hổ đánh nhau tất có một con bị thương. Hơn nữa, dù nói thế nào Lục Thiếu Hoa cũng là người ngoài, tuy thực lực hùng mạnh nhưng không phải là không ai sánh được. Nói chuyện với Hoắc Anh Đông hơn mười phút, từ hành lang vang đến tiếng bước chân, Lục Thiếu Hoa và Hoắc Anh Đông hiểu ý nhau, dừng câu chuyện lại. Cửa mở ra, một người trung niên mặc đồ tây màu đỏ khoảng bốn, năm mươi tuổi đi vào, không ai khác, đó chính là Hướng Hoa Cường. Hướng Hoa Cường vừa vào cửa đã đưa mắt nhìn khắp lượt mọi người trong phòng, ánh mắt dừng lại trên người gã mặt sẹo, trừng mắt nhìn gã một cái, tiếp theo mỉm cười, gọi Hoắc Anh Đông: - Chú Hoắc. - Ừ, cháu đã đến rồi. Hoắc Anh Đông cũng khẽ mỉm cười, sau đó nói thêm: - Hoa Cường, lại đây, chú giới thiệu cho cháu biết, vị này chính là Chủ tịch tập đoàn Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa. Hướng Hoa Cường trong lòng rung động, bị dọa đến trong lòng nhảy dựng, nhưng lại không có chút phản ứng nào. Không có cách nào, vì tuổi tác của Lục Thiếu Hoa luôn làm cho người khác kinh ngạc. Làm ông trùm của Tân Nghĩa An, Hướng Hoa Cường không thể không biết danh tiếng của tâp đòan Phượng Hoàng, nhưng y tuyệt đối không ngờ tới Chủ tịch tập đoàn Phượng Hoàng lại là một đứa nhỏ, nhìn qua chỉ khoảng hơn mười tuổi. - Xin chào. Hướng Hoa Cường hơi miễn cưỡng nói, dường như chưa hết kinh ngạc, nhưng giọng điệu lại rất thân mật. - Xin chào. Lục Thiếu Hoa thấy Hướng Hoa Cường thân mật như vậy, hắn cũng chưng ra vẻ mặt không biết xấu hổ, bắt tay y, cũng không chờ Hoắc Anh Đông giới thiệu thân phận của Hướng Hoa Cường, nói luôn: - Hướng Hoa Cường, người Lục Phong, Quảng Đông? Theo như Lục thiếu Hoa biết, Hướng Hoa Cường được sinh ra ở thành phố Lục Phong, chỉ có điều không biết nguyên quán có đúng là Lục Phong không. Nếu đúng là Lục Phong thì xem như y và Lục Thiếu Hoa là đồng hương thật sự. Nhắc đến thành phố Lục Phong thì không thể không nhắc tới khu Triều Sán. Khu Triều Sán ra sao? Khu Triều Sán có ba cái chợ, là Chợ Sán Đầu, Chợ Triều Châu, chợ Lục Phong, tới cuối cùng còn thêm một cái Chợ Yết Dương nữa. Lục Thiếu Hoa được sinh ra ở Chợ Sán Đầu khu Triều Sán, mà chợ Sán Đầu, quê của Lục Thiếu Hoa, cách Chợ Lục Phong cũng không xa. Người Triều Sán, còn gọi là người Triều Châu, người Hongkong gọi chung là “Triều Châu lão”, mặc kệ ở đấy hay ở kia. Địa phương giống nhau, đáng chú ý là hai chữ “đoàn kết”, đây là truyển thống tốt đẹp của người Triều Châu. Lục Thiếu Hoa đúng là người Triều Châu, nếu Hướng Hoa Cường là người Lục Phong, Lục Thiếu Hoa tin rằng hắn với y sẽ không có vấn đề gì. Lời của Lục Thiếu Hoa khiến Hướng Hoa Cường lại giật mình thêm, nhưng y cũng gật đầu nói: - Nguyên quán của tôi là Lục Phong, tôi cũng sinh ra ở Lục Phong. - Ha ha…Nhà tôi cách Lục Phong không xa. Lục Thiếu Hoa cười ha hả nói. - Người một nhà. Nét mặt khắc nghiệt của Huớng Hoa Cường lộ ra vẻ tươi cười, vỗ vai Lục Thiếu Hoa nói. - Ha ha… Người một nhà. Lục Thiếu Hoa cũng cười ha hả nói. Nói đến cũng thấy lạ, Lục Thiếu Hoa đến Hongkong lâu như vậy cũng đã gặp được không ít đồng hương, đặc biệt những đồng hương có địa vị ở Hongkong lại càng không ít. Lý Gia Thành là một ví dụ tốt nhất, mà giờ Hướng Hoa Cường cũng như vậy, là ông chủ của mấy công ty điện ảnh và Tân Nghĩa An, sức ảnh hường ở Hongkong cũng không phải tầm thường. - Được rồi, mọi người đừng đứng đó mà người một nhà với không người một nhà nữa. Hoắc Anh Đông lắc đầu cười khổ. Ông ta không nghĩ đến sự việc lại thay đổi như trên sân khấu. Vốn chỉ đến để giải quyết sự tình thôi, trong nháy mắt đã biến thành nghi thức nhận người thân. - Ha ha… giải quyết mọi việc cho xong đi, xong việc rồi, hai người mới tìm một nơi để tâm sự vậy. - Đúng rồi, chú Hoắc nói rất hợp lý. Hướng Hoa Cường nói. Tuy y không biết cụ thể là chuyện gì, nhưng y cũng có thể đoán được là chuyện của gã mặt sẹo. - Ừ. Lục Thiếu Hoa gật đầu, tiếp đó mời Hướng Hoa Cường ngồi xuống, mang sự việc từ đầu đến cuối nói qua một lần: - Sự việc xảy ra như thế này… Hướng Hoa Cường lẳng lặng lắng nghe, càng nghe càng giận dữ. Y không ngờ thuộc hạ của mình vì một người phụ nữ mà ra tay, hơn nữa còn lại là một đứa con gái tham chuộng hư vinh mà ra tay. Cho đến lúc Lục Thiếu Hoa nói xong y mới quay đầu lại, trừng mắt nhìn gã mặt sẹo, rồi lại quay lại nói: - Ha ha…Chúng ta là người một nhà, chuyện này cũng không lớn lao gì, ta cứ xem như là xong cả rồi đi. Giọng nói của Hướng Hoa Cường vốn như thế, rất thân mật. Không còn cách nào khác, cho dù bỏ qua chuyện Lục Thiếu Hoa là đồng hương, về công hay tư, y đều lấy giọng nói như thế này mà nói chuyện. Vì lý lẽ thuộc về phía Lục Thiếu Hoa, ai bảo gã mặt sẹo ra ta trước. Tuy bọn họ là xã hội đen, nhưng xã hội đen cũng nói lý lẽ, đặc biệt Lục Thiếu Hoa là ông chủ của Tập đoàn Phượng Hoàng, thể diện rất lớn, không thể đánh đồng với những người khác được. - Ha ha… Lục Thiếu Hoa cười ha hả, khoát tay nghĩ có vẻ Hướng Hoa Cường đang nói đùa. Lục Thiếu Hoa có thể nói không được sao? Rõ ràng không thực tế. Hơn nữa, loại chuyện này có thể cho qua được thì cho qua, dù sao cũng không có thương vong gì lớn. - Ừ. Hướng Hoa Cường gật đầu, quay lại phía gã mặt sẹo và mấy tên lưu manh kia, dữ tợn nói: - Tụi bây đi về trước đi, tối nay tao sẽ tìm tụi bây tính sổ. Mọi chuyện đã được giải quyết, Hướng Hoa Cường cũng bảo bọn gã mặt sẹo đi trước, Lục Thiếu Hoa tất nhiên cũng gọi mấy người Lý Thượng Khuê một tiếng, ai bảo Lý Thượng Khuê chỉ nghe mình hắn. Hướng Hoa Cường là đầu trâu ở Hongkong, nên có nói thì mấy người Lý Thượng Khuê cũng vẫn bất động: - Anh Lý, để chúng đi đi. Lý Thượng Khuê không nói gì, thản nhiên gật đầu, nhướng mắt với chúng, ra hiệu đi đi. Nhờ có Hướng Hoa Cường đến mà toàn bộ sự việc đã giải quyết êm đẹp, một màn kịch nhỏ đã trôi qua. Đúng vậy, trong lòng Lục Thiếu Hoa chỉ xem đây như là một màn kịch nhỏ mà thôi, Lục Thiếu Hoa vốn không để trong lòng. Nhưng Hướng Hoa Cường tự mình đến đã làm cho Lục Thiếu Hoa cảm thấy rất bất ngờ. Chờ bọn gã mặt sẹo đi cả rồi, Lục Thiếu Hoa mới quay sang giám đốc Ngô, người nãy giờ vẫn không lên tiếng, lễ phép nói: - Giám đốc Ngô, không sao chứ? Không biết anh có thể cho tôi mượn phòng họp nhỏ này này bàn công việc được không? - Được, không thành vấn đề. Nói đùa hay sao, chính tai gã vừa nghe Hoắc Anh Đông nói Lục Thiếu Hoa là Chủ tịch tập đoàn Phượng Hoàng. Mới đầu gã cũng không tin, nhưng nghĩ đến lần trước, Lưu Mnh Chương luông đi sau Lục Thiếu Hoa nửa người, gã mới hoàn toàn tin được. - Ừ, rất cảm ơn. Nói tới đây, Lục Thiếu Hoa dừng lại một chút mới nói tiếp: - Phiền giám đốc Ngô giữ bí mật thân phận của tôi, tôi không mong nhiều người biết được. Giám đốc Ngô gật đầu thật mạnh. Lục Thiếu Hoa đã bảo gã phải giữ bí mật, gã cũng đâu dám nói lung tung. Phải biết rằng đắc tội với Chủ tịch tập đoàn Phượng Hoàng không phải là chuyện hay ho gì, không nói thì còn có thể ở lại làm việc trong khách sạn, nếu nghiêm trọng hơn, ngay cả Kong kong cũng không sống nổi nữa. Giám đốc Ngô đi rồi, trong phòng họp nhỏ chỉ còn có Lục Thiếu Hoa, Hoắc Anh Đông, Hướng Hoa Cường cùng với bảy vệ sĩ. Lục Thiếu Hoa cũng không nôn nóng nói ra mục đích của mình, mà cười ha hả, nói với Hướng Hoa Cường: - Ha ha… Theo quy định của quê hương chúng ta, tôi cũng nên gọi anh là chú Hướng mới phải. - Ừ, tôi đã nhiều tuổi rồi, hẳn là chịu được tiếng gọi “chú” này. Ha ha… Hướng Hoa Cường cũng không khách khí nói. - Tốt lắm, sau này cháu sẽ gọi là chú Hướng đi. Lục Thiếu Hoa cười nói, lúc này quan hệ giữa hai người đã thân hơn rất nhiều theo nguyên tắc của Lục Thiếu Hoa “thêm một người bạn, bớt một kẻ thù”. - Chú Hướng, công ty điện ảnh gần đây phát triển ra sao? - Cháu không nói chú cũng quên mất, cháu nhắc thì chú mới nghĩ ra. Tới đây, Hướng Hoa Cường ngừng một chút mới nói tiếp: - Tập đoàn Phượng Hoàng của cháu được thành lập từ năm trước đầu tư vào điện ảnh không bộ phim nào không thành công, công ty chú có phát hành mấy bộ phim có công ty cháu tham gia cũng thành công. Chú muốn hỏi cháu, trong đấy có bí quyết gì không? - Bí quyết? Mặt Lục Thiếu Hoa đầy nghi ngờ. Hắn có bí quyết sao? Không, cái đó không gọi là bí quyết, mà là làm đại, làm càn. - Nói thật, cháu đang bắt đầu bộ phim nhựa do chính mình đầu tư toàn bộ, đến khi xong hết mới ủy quyền cho Tổng giám đốc làm. Lục Thiếu Hoa tịnh không có ý khoe khoang, mà là có mục đích. Hắn muốn làm nền cho mục đích kế tiếp. Hắn muốn cho Hướng Hoa Cường thấy, hắn có tư chất về phương diện điện ảnh này. Hướng Hoa Cường hít một hơi dài, trong đầu nảy ra một ý tưởng ký quái “Biết trước?” Đúng vậy, đây là một ý tưởng kỳ quái “Lục Thiếu Hoa có khả năng biết trước”, bằng không thì không thể nào mỗi bộ phim hắn đầu tư đều thành công. Lục Thiếu Hoa dường như có thể thấu rõ tâm sự của Hướng Hoa Cường, thản nhiên nói: - Chú Hướng có phải nghĩ là cháu có khả năng biết trước không? Hướng Hoa Cường không phủ nhận, gật đầu, nói: - Ngoại trừ biết trước, chú rốt cuộc không nghĩ ra cách giải thích nào khác. - Ừ, tôi cũng nghi ngờ Tiểu Hoa có khả năng biết trước, bằng không tập đoàn Phượng Hoàng của cậu ấy mỗi lần ra tay chưa hẳn đã thành công. Đặc biệt là Công ty tài chính Phượng Hoàng, ta đã quan sát trong suốt thời gian qua, dường như chưa có một lần đầu tư thất bại, xác suất thành công gần như phải dùng từ có dụng tâm mới có thể hình dung được. Lúc này Hoắc Anh Đông cũng chen vào. Lục Thiếu Hoa cười gượng, lắc đầu. Nói đúng ra là hắn dựa vào trí nhớ để kiếm tiền, nói một cách đơn giản là biết trước, vì chuyện xảy ra sau này, không phải dựa vào trí nhớ đã biết hết sao, cũng chính là biết trước chuyện tương lai. - Được rồi, chúng ta không nói đến chuyện này nữa. Hôm nay gặp được chú Hướng, cháu có một dự án muốn hợp tác, nhưng không biết chú có cảm thấy hứng thú không. Lục Thiếu Hoa nghiêm túc nói. - Dự án hợp tác? Hướng Hoa Cường hỏi đầu hứng thú. - Nói, nói đi, dự án hợp tác gì, nếu làm được, ta cũng tham gia một phần. Ha ha… Lần trước ba nhà tham gia liên kết làm công ty đầu tư tài chính Long Đằng, việc kinh doanh lời hơn cả mong đợi nên Hoắc Anh Đông đối với các dự án hợp tác của Lục Thiếu Hoa càng hứng thú thêm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]