Chương trước
Chương sau
Cảm giác chính xác của Chử Lỗi là phân vân khi đột nhiên được lời mời, đặc biệt là sau khi Lục Thiếu Hoa trình bày kế hoạch căn cứ Bảo An gã càng cảm thấy bất ngờ thêm. Tuy gã đối với bản thân có đủ mười phần tin tưởng nhưng gã vẫn không dám khinh suất nhận lời mời này.
Lúc này, gã chỉ biết là một xí nghiệp tư nhân đang định mời gã đến quản lý. Nhưng gã thật không ngờ rằng, xí nghiệp này cũng không phải là xí nghiệp tư nhân bình thường.
Về phần cái người Lục Thiếu Hoa này, gã vào văn phòng Ông Văn Đức không lâu đã nghe Ông Văn Đức giới thiệu qua, cũng biết được rất nhiều về quá khứ của Lục Thiếu Hoa, đánh giá Lục Thiếu Hoa chỉ có hai chữ: Thiên Tài. Dĩ nhiên, trừ đánh giá này ra, gã còn thêm kinh sợ. Theo lời Ông Văn Đức mà nghe được, tài sản của Lục Thiếu Hoa phải lấy trăm triệu Mỹ kim làm đơn vị, thực sự dọa gã sợ khiếp được.
Chuyện trong thiên hạ, không chuyện kỳ lạ gì mà không có, cho dù Lục Thiếu Hoa chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng kiến thức của Chử Lỗi dù sao cũng đã quá tầm quốc gia, có thể rộng đến thế giới, cho gã một chút thời gian bình tĩnh, cũng từ tử tiếp nhận được sự thật này.
Nhưng khi Lục Thiếu Hoa nói đến kế hoạch căn cứ Bảo An, gã không kìm nổi khinh ngạc. Giả như Lục Thiếu Hoa nghĩ chắc chắn thành công, cái căn cứ bảo an kia có thể trở thành khu khoa học kỹ thuật đầu tiên của Trung Quốc rồi. Không! Gọi là Khu khoa học kỹ thuật cao cũng không quá chút nào, dù sao, cho dù là ô tô hay máy tính, hoặc là sản phẩm trong lĩnh vực điện tử, đều sẽ tự động được dán nhãn công nghệ cao.
Mà Chử Lỗi gã chẳng qua là một du học sinh vượt biển, kinh nghiệm thực tế không nhiều. Gã lại có tài gì đức gì mà có thể là quản lý tương lai của Viện công nghệ cao toàn quốc, thậm chí có thể là toàn thế giới. Cũng không phải gã sợ chí khí người khác, dập tắt uy phong của bản thân mà gã hiển nhiên tự biết, gã thầm lo lắng không biết mình có năng lực này không.
Lục Thiếu Hoa hoàn toàn không biết lúc này Chử Lỗi đang lo lắng cho năng lực của mình. Hắn còn tưởng rằng Chử Lỗi đã có công việc nên luyến tiếc, bên này gã phải làm lại từ đầu, bèn hỏi:
- Anh còn gì băn khoăn phải không?
Người giỏi thì khó mời. Nếu đã gặp được, Lục Thiếu Hoa không muốn bỏ qua. Lấy tình hình trong nước hiện giờ, cần người quản lý tài giỏi tốt hơn thật không phải dễ, huống chi là nhân tài quản lý tuổi trẻ như Chử Lỗi đây.
Mỗi lời của Lục Thiếu Hoa đều nói đến những việc trên, Chử Lỗi cũng không có gì không thể nói, bèn thành thật nói:
- Tôi chỉ sợ tôi không thể đảm nhiệm vị trí này, dù sao thời gian tham gia làm việc mới được hai năm, không có kinh nghiệm gì.
- Ha ha…
Lục Thiếu Hoa cười ha hả, trong lòng thầm nghĩ, hóa ra là gã sợ bản thân không đảm đương nổi.
- Anh không cần lo lắng, không có kinh nghiệm có thể từ từ, chủ yếu là mang kiến thức mà anh học được áp dụng vào công việc thôi. Mấy cái khó khăn như vậy thì đâu phải là khó khăn.
Lục Thiếu Hoa nói ra như vậy rõ ràng là để khích lệ Chử Lỗi. Trong cuộc sống thực tế, sinh viên cao học từ trường học bước ra, nếu không đem kiến thức mà mình học được vận dụng linh hoạt vào cuộc sống thực tế, như vậy anh ta cũng chỉ mãi mãi rập khuôn theo sách vở, không thể thành công được.
Nghe được lời nói của Lục Thiếu Hoa, Chử Lỗi dường như gia tăng lòng tin rất nhiều, cắn răng nói:
- Tôi sẽ làm thử, nếu không được, cậu cứ đi tìm người giỏi khác.
Người đi đến nơi cao, nước chảy về chỗ thấp. Một người nếu không dám bước về phía trước một bước, mãi mãi giậm chân tại chỗ, nghênh đón bọn họ cũng sẽ không phải là hai chữ “thành công”. Nhưng Chử Lỗi làm được, gã chiến thắng bản thân mình, dũng cảm bước tới một bước. Tuy nói khởi đầu tốt đẹp là thành công một nửa, nhưng Chử Lỗi lúc này cũng chỉ có thể xem như bước đầu chạm đến thành công thôi, cuối cùng có thành công hay thất bại còn phải xem số mạng của gã.
- Ừ, anh mau chóng xin nghỉ việc bên kia đi, sau đó qua bên này, em sẽ đưa anh qua bên Bảo An.
Lục Thiếu Hoa mỉm cười nói.
- Được.
Chử Lỗi đáp lại, sau khi hai người nói một lúc về chuyện căn cứ, Lục Thiếu Hoa trả Chử Lỗi mức lương kha khá, mặt khác còn một số đãi ngộ, coi như là quyết định xong. Chử Lỗi đi rồi, theo như gã nói thì phải dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị qua bên này, Lục Thiếu Hoa đương nhiên cũng không ngăn cản.
Tìm được người đứng đầu quản lý Thâm Quyến bên này rồi, Lục Thiếu Hoa cuối cùng có thể bỏ đi một nỗi lo trong lòng, tiếp theo sẽ chờ nhân tài kỹ thuật Liên Xô bên kia. Không có cách nào, vì thời gian thực sự gấp lắm rồi, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể chờ sau khi nhân tài kỹ thuật Liên Xô bên kia về tới mới bắt đầu chuyện nhà xưởng. Tuy nhiên việc này không cần lo quá, sau khi có vị trí nhân tài kỹ thuật rồi cũng không thể lập tức khởi công nhà xưởng. Bắt buộc phải có một thời gian dài nghiên cứu, thử nghiệm mới có thể thực sự đến thời gian thành phẩm. Mà thời gian này là lúc Lâm Tề Toàn đang hết sức xây dựng nhà xưởng. Cho nên dù là rất gấp, nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn tin tưởng Lâm Tề Toàn có thể bắt kịp thời gian sản xuất thành phẩm khi nhà xưởng đã xong rồi.
Ngày tiếp ngày trôi qua, khoảng thời gian vài ngày sau đó, đường vận chuyển từ Liên Xô về trong nước cuối cùng đã chính thức mở ra. Hai bên đều có người của quân khu hộ tống, ra vào cửa khẩu như ra vào cửa nhà mình vậy, chỉ là có kiểm tra một chút mới có thể đi qua được.
Lúc lô hàng đầu tiên nhập vào trong nước, Lục Thiếu Hoa cũng đang gọi điện thoại cho Tăng Kiến Quốc, thông qua Tăng Kiến Quốc báo cho người của quân khu đông bắc đi tiếp nhận kỹ thuật quân sự này. Điều khiến Lục Thiếu Hoa cảm thấy buồn bực là ba máy bay chiến đấu và một chiến hạm tuần tra, một con tàu bảo vệ bị rã ra linh kiện cũng hóa thành năm chiếc xe container lớn.
Nhưng buồn bực thì cứ buồn bực, lúc năm chiếc container lớn tiến đến quân khu Đông Bắc, giao dịch đầu tiên giữa Lục Thiếu Hoa với nhà nước coi như đã hoàn thành. Điều này làm hắn không khỏi thở phào một hơi. Bỏ chút tiền mua mấy trang bị quân sự từ phía quân Liên Xô, lại đổi lấy dỡ bỏ hạn chế, chúng thật là đáng giá.
Bàn giao xong rồi, mặt khác xe container chở sản phẩm điện tử, lặn lội đường xa, xuyên qua nhiều tỉnh thành, chạy đến Thâm Quyến. Thật ra từ lúc tiến vào biên giới Trung Quốc, Lục Thiếu Hoa đã nhận được tin tức rồi. Vì thế bắt đầu chuẩn bị mở đường đến cửa hải quan Hong Kong này.
Tập đoàn Phượng Hoàng ở Hong Kong có sức ảnh hưởng rất lớn, nhưng xử lý chuyện mang hàng hóa từ trong nước đến Hong Kong cũng không phải chuyện dễ dàng. Rơi vào đường cùng, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể gọi điện thoại cho ông Hoắc nhờ giúp đỡ. Lục Thiếu Hoa biết ông Hoắc Anh Đông là người từng được phong tặng huy chương, ra mặt giúp đỡ qua trạm kiểm soát này hẳn là không khó.
Cũng không biết vì sao, Hoắc Anh Đông chỉ trả lời thỉnh cầu của Lục Thiếu Hoa một câu:
- Cháu yên tâm, chỉ cần hàng hóa của cháu không phải là hàng cấm thì có thể thuận lợi qua cửa khẩu.
Có ông Hoắc hỗ trợ, Lục Thiếu Hoa cũng yên tâm, chỉ bảo bên Hong Kong làm tốt việc tiếp nhận, chuyện khác hắn không cần lo nhiều. Về hải quan Thâm Quyến bên này, hắn vốn cũng không nhiều việc, chỉ cần dựa theo trình tự xuất quan của hàng buôn lậu như ngày thường.
Trải qua quá trình hơn hai ngày đêm, ba xe container lớn cuối cùng đã đến hải quan Thâm Quyến. Lục Thiếu Hoa tự mình đến hải quan xem qua hàng hóa. Những bộ đội đặc chủng trước kia cũng đã cùng Trần Quốc Bang đi Liên Xô làm tài xế lái xe container, trong tay đã có bốn chiếc Desert Eagle. Nhưng anh tài xế này hình như mang theo lời nhắn của Trần Quốc Bang.
- Ừ, anh Hai nói thế nào?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
- Như thế này, sau này hàng hóa sẽ liên tiếp về đây không ngừng. Một chiếc xe tải phải cần có hai người luân phiên lái, cho nên cần nhân sự hơi gấp.
Anh chàng bộ đội đặc chủng tên Lý Khải nói.
- Ừ, tôi sẽ lập tức giải quyết vấn đề này.
Lục Thiếu Hoa không hề nghĩ ngợi, gật đầu nói.
Thiếu người thì có thể giải quyết. Nếu nói gấp quá, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể điều người của năm cửa hàng hoa quả đến hết, sau đó lại thuê thêm người. Nhưng hiện giờ đường vận chuyển vừa mới bắt đầu, vẫn là quá gấp. Lục Thiếu Hoa có thể để các anh em quân nhân Liên Xô làm thì có thể bắt kịp. Dù sao sớm hay muộn gì cũng phải tuyển người vì công ty an ninh cũng sắp thành lập rồi, tuyển thêm một số quân nhân xuất ngũ cũng phải làm mà.
Dạo một vòng chỗ hải quan, Lục Thiếu Hoa quay lại cửa hàng hoa quả. Không phải nói nhiều, nhân lúc thiếu lái xe, ngay cả phải tính tới công ty an ninh cũng bắt đầu thành lập rồi, vì vậy gọi điện thoại thông báo cho quân nhân trong cả năm cửa hàng hoa quả, để họ báo cho các chiến hữu đã xuất ngũ của họ, người nào muốn đến thì toàn bộ đều kéo qua hết. Người đã qua đây đương nhiên phải có chỗ ở. Không có cách nào, chuyện này làm Lục Thiếu Hoa đau cả đầu, lập tức gọi điện thoại cho Phó Trấn Thái, bảo ông ta bên bảo an cung chỗ ở cho đám quân nhân sắp tới.
Tuy rằng Lâm Tề Toàn đã thành lập đội thi công cho mình, nhưng nhân sự rõ ràng là không đủ. Lục Thiếu Hoa chỉ có thể đem cái công trình ký túc xá giao cho công ty Phó Trấn Thái làm, mục đích cũng chỉ mong mau chóng hoàn thành mà thôi.
Toàn bộ ở đây đều tiến hành trong khí thế ngất trời. Lục Thiếu Hoa thì cả ngày đứng trong cửa hàng hoa quả, không đi đâu hết, thường xuyên ngồi dựa ghế sô pha gọi điện thoại chỉ huy tất cả. Qua lời lẽ trong điện thoại, Lục Gia Thành cũng nghe được Lục Thiếu Hoa đang làm gì, nhưng ông ấy cũng không quan tâm lắm, dù sao những chuyện Lục Thiếu Hoa làm bọn họ không thể xen vào.
Bận bận rộn rộn, đã qua hết bốn ngày. Trong thời gian bốn ngày này, hàng hóa từ lâu đã nhập vào Hong Kong và bắt đầu bán ra. Còn chuyện tuyển thêm quân nhân thành lập công ty an ninh cũng đã vào giai đoạn đầu. Nhưng vẫn còn một việc khó khăn Lục Thiếu Hoa cần giải quyết. Nước không thể một ngày không có vua mà. Công ty anh ninh bắt đầu thành lập, rốt cuộc không thể không có người đứng đầu. Hết cách, Lục Thiếu chỉ có thể gọi điện cho Trần Quốc Bang tuyển người đến phụ trách.
Đối với Lục Thiếu Hoa, phát triển sự nghiệp ở Thâm Quyến cần phải có bảo vệ. Trần Quốc Bang cũng ủng hộ thành lập công ty an ninh. Vì thế, anh ta từ bảy bộ đội đặc chủng còn sót lại bên Liên Xô chọn lấy một người, người này vừa khéo lại là Lý Khải, lái xe vận chuyển nhóm hàng đầu tiên.
Tuyển ai làm lãnh đạo công ty an ninh, Lục Thiếu Hoa cũng không có ý gì khác, cứ tuyển người mà Trần Quốc Bang chọn mà làm. Sau khi xác định là để Lý Khải làm lãnh đạo công ty bảo vệ thì chuyện này coi như kết thúc, Lục Thiếu Hoa cũng không cần phải đau đầu nữa.
Đường vận chuyển Liên Xô, căn cứ nhà máy Bảo An, công ty an ninh, mạng lưới tiêu thụ ở Hong Kong trong một thời gian cực ngắn đã khởi động. Điều đó có ý nghĩa là kế hoạch to lớn của Lục Thiếu Hoa đã thành hiện thực, chuyện còn thiếu là nhân tài kỹ thuật. Nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn không lo lắng, việc này Lục Thiếu Hoa đã giao cho Chử Lỗi phụ trách rồi. Hắn cũng chỉ phải lo tình hình chung thôi.
- Phù.
Lục Thiếu Hoa ngắt cuộc gọi của Lưu Minh Chương, thở phào một hơi. Cuộc điện thoại vừa rồi là Lưu Minh Chương nói về tình hình tiêu thụ. Không như dự kiến, số lượng tiêu thụ rất khả quan, Lục Thiếu Hoa rốt cuộc cũng có thể ăn to nói lớn rồi.
- Này, chú Tư, chú rảnh không? Cháu có việc muốn thương lượng với chú một chút.
Sau khi Lục Thiếu Hoa treo điện thoại lên xong, nhìn thấy Lục Gia Thành không có việc gì làm mới nói.
- Ừ, không có việc gì làm. Có chuyện gì, cháu nói đi.
Lục Gia Thành bước qua, ngồi xuống ghế nói.
Lục Thiếu Hoa cũng không nói vội. Hắn quả thật có chuyện phải thương lượng với Lục Gia Thành vì hắn có một kế hoạch muốn để Lục Gia Thành xây dựng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.