Chương trước
Chương sau
Lục Thiếu Hoa đột nhiên dừng lại cười vì trong lúc này, ngoài cửa xuất hiện một bác sĩ đang lo lắng, phía sau còn có hai người nữ y tá đang cấp cứu cho một bệnh nhân nam hơn năm mươi tuổi đang thở khí oxy. Vừa nhìn qua thì đã biết là có biến cố trọng đại phát sinh.
Điều này cũng nằm trong dự kiến của Lục Thiếu Hoa. Chỉ có điều hôm nay chỉ mới bắt đầu thôi. Qua một thời gian càng có nhiều biến cố phát sinh, vả lại còn diễn ra mãnh liệt.
Người dân Nhật Bản điên cuồng như vậy, vì đại bộ phận người dân đều mù quáng cho rằng thị trường chứng khoán sẽ tăng giá trở lại nên đem toàn bộ tài sản đi mua cổ phiếu với phương châm được ăn cả ngã về không. Hiện nay, thị trường chứng khoán giảm điểm cũng có nghĩa là tài sản của bọn họ không còn nữa. Nếu tâm lý mạnh mẽ thì còn có khả năng vượt qua được, nhưng nếu tâm lý quá yếu đuối thì chắc sẽ không chịu nổi cú sốc này.
Trong thị trường chứng khoán, kẻ giàu có sẽ trong chốc lát mà biến thành kẻ nghèo hèn. Điều này càng làm cho họ không chịu nổi sự thay đổi đột ngột nên có những người đột nhiên lên cơn đau tim cũng là chuyện bình thường.
Nhìn thấy Lục Thiếu Hoa đứng cười ngay tại cửa ra vào, Lưu Minh Chương cũng tò mò đi tới. Khi nhìn thấy người bác sĩ thì y cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Khi sự kiện ngày thứ Hai đen tối xảy ra thì tình trạng này cũng xuất hiện. Thời gian cách nhau không lâu nên y còn nhớ rất rõ.
Khi chiếc xe cứu thương khuất khỏi tầm mắt, Lục Thiếu Hoa mới quay đầu lại nói với Lưu Minh Chương:
- Được rồi, anh tiếp tục theo dõi chỉ số chứng khoán đi. Em về trước đây.
- Ừ!
Lưu Minh Chương gật đầu đáp.
Lưu Minh Chương tiếp tục theo dõi màn hình. Thấy vậy Lục Thiếu Hoa cũng không lưu lại nữa. Hắn bước ra khỏi cửa hướng đến cầu thang xuống lầu một nhưng khi xuống đến lầu một hắn không thể không dừng bước chân. Lúc này có thể dùng từ hỗn loạn để hình dung quang cảnh tại đại sảnh. Có những người chơi chứng khoán ngồi bệt dưới đất than khóc, lại có những người đứng tại chỗ rống to lên. Nghiêm trọng nhất là có những người chơi chứng khoán hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, nụ cười dường như đã biến đâu mất rồi.
Lục Thiếu Hoa biết những người chơi chứng khoán nhất định không tin được điều này là sự thật. Bọn họ cho rằng đây chỉ là ảo giác, những gì xảy ra trước mắt không phải là sự thật.
Lục Thiếu Hoa lắc đầu, ra hiệu cho Trương Khánh Vân khai thông một lối đi xuyên qua đám người này ra đến cửa. Bình thường những người dân này sẽ tự động tránh ra cho Lục Thiếu Hoa và hai vệ sĩ đi qua. Nhưng lúc này đây, tất cả mọi người chỉ tập trung vào những gì đang xảy ra, căn bản không để ý xung quanh.
Vất vả xuyên qua những người này để đi ra cửa, cuối cùng Lục Thiếu Hoa cũng thoát ra được. Khi ra ngoài, hắn quay đầu lại nhìn quang cảnh bên trong đại sảnh, miệng thốt lên hai chữ:
- Bi kịch!
Lục Thiếu Hoa nói không sai. Đây quả thật là một bi kịch, có thể nói là bi kịch nhân gian của Nhật Bản. Nhưng đây chỉ mới bắt đầu thôi, tất cả vẫn còn đang ở phía trước và sẽ diễn ra mãnh liệt hơn.
Lục Thiếu Hoa tự nhiên sẽ không thông cảm cho hoàn cảnh đáng thương này của Nhật Bản. Nếu họ không quá tham lam thì sẽ không tạo nên cục diện này. Là người Trung Quốc, dĩ nhiên Lục Thiếu Hoa vẫn nhớ rõ người Nhật Bản đã đối phó với người Trung Quốc như thế nào. Đó là một nỗi hận không thể nào quên được.
Cho nên, trước khi hắn tham gia vào sự kiện ngày thứ Hai đen tối thì đã sớm định ra chính sách hiện tại hóa Tam quang. Nói đến chính sách này thì phải nhắc đến sự kiện năm đó Nhật Bản xâm lược Trung Quốc đã thực hiện việc đốt sạch, giết sạch, cướp sạch, thực hiện chính sách Tam quang, đốt sạch, giết sạch, cướp sạch đẩy người dân Trung Quốc xuống dưới vực sâu khiến Trung Quốc rơi vào tình trạng náo động.
Bây giờ hòa bình đã lập lại, Lục Thiếu Hoa không có khả năng bắt người Nhật Bản phải đền lại tội lỗi mà họ đã gây ra năm đó cho người dân Trung Quốc. Cho nên hắn muốn thực hiện chính sách hiện đại hóa Tam quang. Người Nhật Bản đã xâm lấn Trung Quốc, đoạt lấy tiền tài. Hiện tại, không phải Lục Thiếu Hoa đang ở Nhật Bản để cướp lại tiền hay sao? Năm xưa, Nhật Bản đã giết không biết bao nhiêu người dân Trung Quốc. Bây giờ Lục Thiếu Hoa không thể giết người, điều mà hắn có thể làm chính là đoạt thật nhiều tiền, giết chết sự tin tưởng của người Nhật Bản. Không cần phải giết chết người, chỉ cần làm cho kinh tế biến động thì đã gián tiếp tiêu diệt Nhật Bản.
Cho nên, chỉ cần Lục Thiếu Hoa lấy đi một số lượng tiền lớn thì đã thực hiện được kế sách một cục đá hạ được ba con chim, gián tiếp thực hiện chính sách hiện đại hóa Tam quang. Lần khủng hoảng thị trường chứng khoán này, Nhật Bản đã tổn thất hai trăm tỷ đô la. Nếu không phải vì Lục Thiếu Hoa đứng ở bên trong đoạt lấy thì đã không khiến cho Nhật Bản tổn thất như vậy. Có thể nói đây là một sự trả thù còn ai kiếm tiền thì cũng như nhau thôi.
Lục Thiếu Hoa đem chính sách hiện đại hóa Tam quan chia ra làm ba giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất chính là dồn toàn bộ tiền mua cổ phiếu tăng điểm. Giai đoạn này đã kết thúc. Hiện nay chính là giai đoạn thứ hai, mua những cổ phiếu giảm điểm. Giai đoạn này đã đi được một nửa. Còn giai đoạn thứ ba thì phải đợi cho giai đoạn hai kết thúc mới chính thức khởi động. Bởi vì khi giai đoạn hai kết thúc chính là lúc thị trường chứng khoán Nhật Bản hoàn toàn sụp đổ. Đến lúc đó cái gì cũng không đáng giá, Lục Thiếu Hoa muốn mua muốn sắm cái gì cũng được.
- Chúng ta về lại biệt thự!
Lục Thiếu Hoa quay đầu lại nói, xong cất bước quay đi. Lý Thương Khuê lập tức theo sát hắn còn Trương Khánh Vân thì chạy đi lấy xe.
Ngồi trong xe, thỉnh thoảng Lục Thiếu Hoa nghe được tiếng xe cứu thương và xe cảnh sát chạy ngược hướng với bọn hắn, hẳn là tới sở giao dịch chứng khoán Tokyo.
Nếu bình thường mà xe cảnh sát và xe cứu thương xuất hiện thì mọi người sẽ nghĩ là chắc ở đâu đó đang xảy ra sự cố nhưng hiện tại không ai quan tâm đếu điều đó cả. Nhật Bản hiện tại có 80% người dân chơi cổ phiếu. Thị trường chứng khoán bị giảm điểm, bọn họ đều bấn loạn, đâu ai còn quan tâm đến xe cứu thương và xe cảnh sát nữa.
Lục Thiếu Hoa biết tình trạng này sẽ còn tiếp tục phát sinh trong thời gian tới. Khi thị trường chứng khoán giảm đến mức sàn thì khả năng là không chỉ có xe cảnh sát đến duy trì trị an hay xe cứu thương đến cấp cứu người nữa mà còn xuất hiện thêm một loại xe nữa, đó chính là xe tang.
Phải mất gấp đôi thời gian bình thường Lục Thiếu Hoa mới về đến biệt thự. Sở dĩ bị như vậy là bởi vì trên dọc đường đi, thỉnh thoảng có một người dân bị thua cổ phiếu thất thần chạy ra đường, không chú ý gì đến xe cộ. Nếu như lái xe không cẩn thận, khả năng sẽ gây ra tai nạn giao thông.
- Rốt cuộc cũng về đến nhà!
Lục Thiếu Hoa mở cửa xe thở dài một hơi.
Cũng không trách được Lục Thiếu Hoa nói như vậy. Bởi vì khoảng cách từ biệt thự của hắn đến sở giao dịch không xa. Nếu bình thường lái xe cũng chỉ mất hai mươi phút nhưng nay lại tốn gấp đôi thời gian, gần một giờ mới về đến nhà.
- Tiểu Hoa, cháu chờ một chút!
Khi Lục Thiếu Hoa bước xuống xe, chuẩn bị bước vào cửa thì sau lưng hắn vang lên một giọng nói. Hắn liền dừng bước, trong long thầm nghĩ.
- Ai gọi mình thế nhỉ? Đây là giọng của người bản xứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.