🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Từ lúc biết tin tháng 5 chính phủ Nhật Bản đưa ra hàng loạt những chính sách, hành động của PhóTrấn Thái thực chất là rất mạnh, mạnh đến mức khiến một vài người còn nằm ngoài dự liệu. Thử nghĩ mà xem. Một vị lão thành tuổi ngoài lục tuần những chuyện đã trải qua vẫn còn ít sao! Việc có thể khiến cho ông gấp rút như vậy, chắc chắn là việc lớn.

Lục Thiếu Hoa cực kì thông minh, việc khiến Phó Trấn Thái lo lắng như vậy, chắc chắn là có liên quan đến loại hình công ty, trong lòng sớm đã đoán sơ sơ được, chỉ là vẫn còn chút chưa chắc chắn, lúc này mới hỏi ra là công ty gì.

- Công ty bất động sản.
Phó Trấn Thái lúc này cũng bình tĩnh trở lại, lại lần nữa quay về ghế sô pha, tuổi tác của ông quyết định phương thức giải quyết, lúc nãy sở dĩ lo lắng như vậy, hoàn toàn là vì quá nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức đủ để làm cho tâm huyết kinh doanh cả nửa đời của ông bị hủy hoại trong chốc lát.

Lục Thiếu Hoa thầm hô một tiếng đã đoán đúng rồi, đúng vậy, Lục Thiếu Hoa đoán đúng, nhìn cách phản ứng của Phó Trấn Thái, có thể thấy việc khiến hắn lo lắng chính là công ty bất động sản.

Cái gọi là công ty bất động sản, nói theo cách đơn giản, chính là mua đất, xây nhà, đương nhiên cũng có đầu tư đất không xây nhà, nhưng dự đoán của Lục Thiếu Hoa, mục đích của Phó Hải Đào nên là mua đất để xây nhà. Giá đất hiện giờ đang lên điên cuồng, hơn nữa bọn Hà Thừa Ích đang trong thời gian tăng giá, công ty bất động sản khác muốn mua đất về có thể không đơn giản như vậy, chỉ có giá tiền đưa ra vượt qua Hà Thừa Ích mới có thể mua được.

Nghĩ đến đây, Lục Thiếu Hoa đã rõ tất cả, Phó Hải Đào nhất định là bỏ ra giá cao để mua đất, mới xuất hiện lỗ hổng trong vốn lưu động của công ty. Chỉ là có chút khiến Lục Thiếu Hoa nghĩ không ra là, công ty đã đã không có vốn rồi, vậy thì đất mua về, tiền cần để xây nhà Phó Hải Đào dự tính lấy ở đâu ra?

Đây là điều mà Lục Thiếu Hoa không biết, Phó Hải Đào để khẳng định trước mặt phụ thân hắn, cho nên lựa chọn phương pháp chặt đầu cá vá đầu tôm, một mục khác của công ty bản thân đã sắp đến hồi kết, đợi khi kết thúc rồi, không phải là có tiền là có thể xây dựng mảnh đất này, còn về sự thiếu hụt trong thời gian ngắncông ty sẽ xin trợ giúp phía ngân hàng.

- Có phải cháu cho rằng là dựa trên danh nghĩa của công ty chúng tôi, ngân hàng sẽ cho chúng tôi vay tiền?
Phó Trấn Thái vẻ mặt đầy nghiêm túc nói. Hắn mặc dù đã già, nhưng không già đến mức mất đi khả năng suy nghĩ.

Phó Hải Đào không dám mở lời, chỉ gật gật đầu.

- Aizz! Ba cho là mấy năm nay con ra ngoài luyện tập đã trở nên thành thục rồi, không ngờ rằng con hành sự vẫn còn thiếu thận trọng đến vậy.
Phó Trấn Thái với bộ dạng “hận sắt không thành gang” nói

- Được rồi, ông Phó, nên nghĩ cách giải quyết lỗ hổng tài chính của công ty.
Lục Thiếu Hoa tủm tỉm cười, đối với hắn chuyện này không phải vấn đề khó…

- Ha ha! Lại để cháu phải chê cười rồi.
Phó Trấn Thái lúc này đã bình tĩnh trở lại, nhìn Lục Thiếu Hoa một cái, một công đôi việc, vừa nghĩ biện pháp để giải quyết tài chính của công ty, vừa nghĩ Lục Thiếu Hoa rốt cuộc là người thế nào, thân phận là người Trung Quốc, đến Nhật Bản chơi, lại quan tâm đến chính sách mà chính phủ Nhật Bản đưa ra. - Tiểu Hoa à! Cháu thấy việc này nên giải quyết thế nào?

Lục Thiếu Hoa chỉ biết lắc đầu cười trừ, hắn nào không hiểu ý của Phó Trấn Thái. Lại là một lần thăm dò, tuy nhiên lần này Lục Thiếu Hoa cũng không định lại giấu nữa, bởi vì bất động sản của Nhật Bản chỉ có thời gian vài tháng thôi lại tăng rồi, đến trung tuần tháng chín chắc sẽ rớt mạnh, mà công ty của nhà Phó Trấn Thái lại là công ty bất động sản, với thân phận là người đồng hương cũng nên giúp họ một tay, chớ đợi đến lúc công ty sụp đổ.

- Có hai cách, cách thứ nhất là tìm đến những người có quan hệ tốt mượn tiền để sử dụng cho nguy cơ thiếu vốn, cách thứ hai à!
Nói đến đây, Lục Thiếu Hoa ngừng một lát, tầm mắt đảo quanh Phó Trấn Thái hai người họ.
- Đây là biện pháp thứ hai! Chính là bán mảnh đất đó đi.”

- Ha ha! Thật à, cũng chỉ có hai cách thôi sao, vậy thì ông gọi điện cho những người bạn thân thiết hỏi vay tiền để sử dụng cho nguy cơ thiếu vốn vậy.
Ý nghĩ của Phó Trấn Thái hợp với ý của Lục Thiếu Hoa, có điều hắn lại không nghĩ đến việc bán đất đi, bởi vì hắn biết giá bất động sản của Nhật Bản lên cao phát sốt.
- Hừ! Con xem, Tiểu Hoa mới 11 tuổi mà hơn hẳn con.

Câu nói sau của đó Phó Trấn Thái đương nhiên là dành cho Phó Hải Đào rồi. Phó Hải Đào vẫn không biết làm thế nào, chỉ có vẻ mặt thụ giáo thôi, tuy nhiên lúc này trong lòng có biết bao phiền muộn không nói ra, y vốn đang nghĩ đứng trước mặt phụ thân lĩnh giáo một chút, lại không ngờ xảy ra điều ngoài dự liệu.

Nhưng y cũng không trách Lục Thiếu Hoa, y cũng không phải người không có đầu óc, nghĩ kĩ một chút liền hiểu tất cả, phải vay, như Lục Thiếu Hoa vừa nói, cơ bản là không thể rồi, chỉ có điều lúc đó nghĩ đơn giản quá.

- Đợi chút.
Nhìn Phó Trấn Thái đứng dậy đi gọi điện thoại, Lục Thiếu Hoa không thể không ngăn cản, lời của hắn vẫn chưa nói hết mà!
- Ông Phó, không cần phải vội như thế, cháu vẫn còn lời muốn nói với ông.

- Ừ!
Phó Trấn Thái lại lần nữa ngồi xuống, nói. - Có điều gì cháu cứ nói.

- Vâng! Trước đó cháu vẫn chưa nói, trước tiên cháu xin hỏi ông một chút thưa ông Phó, hiện giờ giá bất động sản ở Nhật Bản vẫn cao chưa giảm xuống.
Lục Thiếu Hoa lại tiếp tục nói.
- Nhìn vào tình hình lúc này, chưa chắc ngày mai không có chuyện giảm xuống, mà xây nhà trên một mảnh đất lớn, cần phải mất bao nhiêu tiền? Ông không sợ xây nhà xong rồi giá còn còn tiếp tục tăng cao sao?

Phó Trấn Thái và Phó Hải Đào hai người chìm trong suy tư, hiện giờ ai cũng không dám chắc bất động sản ở Nhật Bản sẽ chỉ tăng mà không giảm, nếu như nói Phó Trấn Thái là người Nhật Bản, có lẽ sẽ vì nước nhà có lòng tin tưởng mà lựa chọn sự tín nhiệm mù quáng, nhưng Phó Trấn Thái thực sự lại là người Trung Quốc, cái gọi là người trong cuộc thường mê muội, Phó Trấn Thái càng nhìn theo đại cục mà suy xét.

Một khoảng yên lặng bao trùm căn phòng, không ai nói gì, bao gồm cả Lục Thiếu Hoa, hắn cũng không mở lời, bình tĩnh ngồi ở đó.

Một lúc lâu sau, Phó Trấn Thái mới nói ra hơi, nhìn ánh mắt của Lục Thiếu Hoa đã thay đổi, trong lòng thầm nói. “Mình vẫn còn xem nhẹ hắn rồi.” Hắn lúc này đương nhiên là Lục Thiếu Hoa.
- Tiểu Hoa, nếu như để cháu giải quyết, cháu sẽ làm thế nào?

Đã quyết định thì không giấu làm gì, Lục Thiếu Hoa không chút e dè.
- Lựa chọn phương án thứ hai.”

- Cháu nói là bán đất à?

- Đúng vậy, chỉ còn cách bán nó.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói.

Nói đến việc bán đất, Phó Hải Đào không vui lắm. - Thưa ba, miếng đất đó là do mồ hôi công sức con bỏ ra mới mua được, vả lại so với giá cả bây giờ đã cao hơn rất nhiều.

- Hừ, con …con…
Phó Trấn Thái chỉ vào Phó Hải Đào lúc lâu mà không biết nói gì.
- Con câm miệng cho ba.

Phó Hải Đào không mở miệng còn được, mở miệng ra , Phó Trấn Thái càng thêm tức giận, có thể nói là nổi trận lôi đình, nếu như là hắn, quyết định sẽ không mua đất bây giờ, nếu như muốn mua đất cũng phải dựa vào giá thị trường, nhưng Phó Hải Đào chưa suy xét kỹ đã dùng tiền mua giá cao rồi.

- Ha ha! Ông Phó không phải tức giận, thực ra bán đất cũng khó, cháu lại có cách có thể giải quyết thuận lợi rồi.
- Lục Thiếu Hoa vẫn bình thản nói.

- Ừ! Cháu nói, cháu nói xem, có biện pháp gì hay giải quyết không?
Phó Trấn Thái dồn dập hỏi.

Thực ra, Phó Trấn Thái rất sốt ruột, hiện giờ vốn lưu động của công ty chỉ còn rất ít, vẫn còn một hạng mục chưa kết thúc, hạng mục đang kết thúc cũng cần đến tiền, việc ngân hàng cho vay là không có hy vọng rồi, chỉ có bán đất, nhưng lúc trước dùng giá cao mua mảnh đất đó, bán đi cũng chỉ theo giá thị trường, vậy thì tất sẽ lỗ vốn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.