Chương trước
Chương sau
Lục Thiếu Hoa đang định đi về phía khu biêt thự thì đột nhiên nghe thấy đằng sau có người gọi tên hắn, bất đắc dĩ hắn phải dừng bước, quay mình lại."Anten Chiyoda?"

Người gọi tên hắn không ai khác chính là Anten Chiyoda, dẫu sao trong toàn bộ khu biệt thự này, trừ bọn Lưu Minh Chương ra thì chỉ có Anten Chiyoda biết hắn.

- Hi hi ! Xin chào.

- Chào cô! Xin hỏi có việc gì không?”
Lục Thiếu Hoa vẻ mặt đầy hoài nghi, mặc dù biết cô ta nhưng chẳng qua cũng chỉ là biết thôi chứ đâu có thân quen gì.

- Haha! Tôi đến là để xin lỗi chuyện hôm trước, còn nữa chính là…
Anten Chiyoda tỏ vẻ khó xử, không biết tiếp theo nên nói như thế nào.

- Haha! Hôm đó cô đã xin lỗi rồi mà, không cần phải khách sáo nói xin lỗi nữa làm gì.
Lục Thiếu Hoa nhìn cô gái khó hiểu.
- Cô có chuyện gì xin cứ nói !

- À! Là thế này ,tôi đem chuyện tôi gặp anh kể cho ông nội tôi, ông nội muốn mời anh qua nhà tôi chơi.
Anten Chiyoda giờ không còn ngại ngùng nữa, nói thẳng ra, có điều dường như cảm thấy bản thân hơi đường đột, chợt vội giải thích rằng.
- Vâng ! ông nội tôi là người Trung Quốc, nghe bảo anh là người Trung Quốc là ông muốn gặp anh liền.

Lúc này, Lục Thiếu Hoa mới nghĩ ra, Anten Chiyoda nói cô ấy mang ¼ dòng máu Trung Hoa, ông nội của cô ấy là người Trung Quốc thảo nào mà có thể giải thích rõ như vậy được. Đang ở nơi đất khách quê người, gặp được đồng hương, việc gặp gỡ nhiều với những người thân thì là điều nên làm, Lục Thiếu Hoa vẫn hiểu được điều đó .
- Được rồi! Cô dẫn đường đi.

Anten Chiyoda đi trước dẫn đường, Lục Thiếu Hoa theo sát sau đó, chẳng mấy mà đến nơi, cách trang trí trong ngôi biệt thự cơ bản giống với nơi ở của Lục Thiếu Hoa, chỉ là có một đồ gia dụng có chút khác mà thôi.

Vừa đi vào đến cổng, Anten Chiyoda cất tiếng gọi lớn.
- Ông ơi! Ông ơi! Ông bảo cháu mời khách đến, cháu đã đưa khách đến rồi nè.

Tiếng gọi đó khiến một vài người đang ngồi trong đại sảnh xem ti vi phải ngó người ra nhìn, một cụ ông đầu tóc bạc phơ ngồi dậy khỏi ghế, khuôn mặt niềm nở, dùng tiếng Trung nói. –
- Hoan nghênh cháu đến nhà.

Lục Thiếu Hoa đã chú ý đến ông ngay từ lúc ông đứng dậy, mặt ông hình vuông, trên khuôn mặt da đã nhăn nheo, lại thêm mái tóc bạc phơ, chắc là ông đã ngoài 60 tuổi rồi.

- Haha! Chào ông ạ ! Lục Thiếu Hoa cũng không biết nên nói gì, chỉ biết nói câu chào đơn giản.

- Mời ngồi! Một cụ ông đã ngoài 60 mươi tuổi không vì Lục Thiếu Hoa là một anh chàng mà có chút chần chừ, nhiệt tình đưa tay ra hiệu mời ngồi. Cô cháu gái xem ra ngoài 30 tuổi ngồi bên cạnh đang thì thầm vài câu tiếng Nhật.

Lục Thiếu Hoa mặc dù nghe không hiểu tiếng Nhật, nhưng hắn cũng có thể đoán được đại khái, có lẽ là ông bảo cháu gái đi rót trà. Lục Thiếu Hoa cũng không bận tâm, thư thái ngồi chờ trên trên ghế sô pha.

Khách đến nhà chơi, làm chủ nhà như ông đương nhiên phải mở lời trước rồi.

- Haha! Tôi là Phó Trấn Thái, người tỉnh Quảng Đông, không biết cháu có biết tỉnh Quảng Đông không?

Lục Thiếu Hoa cười tủm, trong lòng thầm nghĩ :
“Quả là duyên trời, giữa đất Tokyo này còn gặp được một vị đến từ tỉnh Quảng Đông.”

Mặc dù gặp được một vị đồng hương, nhưng Lục Thiếu Hoa lại không có vẻ ngạc nhiên vui mừng lắm.

- Haha! Cháu là người tỉnh Quảng Đông ạ, nhà cháu ở khu Triều Sán, nhà ông ở đâu ạ?

- Haha! Không ngờ chúng ta lại cùng tỉnh! Đúng là duyên phận.
Phó Trấn Thái cười sang sảng, có lẽ vì lâu rồi không được gặp người đồng hương cho nên dùng nụ cười nói lên niềm vui mừng cảm kích, lâu lắm rồi mới có thể nói chuyện,
- Quê tôi ở Thâm Quyến, aizzza! Cũng không biết bây giờ thay đổi như thế nào rồi. Đã lâu lắm rồi tôi không về đó.

Nói đến câu sau, Phó Trấn Thái có chút bùi ngùi xúc động, nơi khóe mắt có thể nhìn rõ vài giọt nước mắt, dường như nỗi nhớ quê hương làm ông có cảm xúc.

Tâm trạng của Phó Trấn Thái Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể hiểu, dù sao ở nơi đất khách quê người nhớ nhà là điều khó tránh khỏi.
- Haha! Ông à, bây giờ Thâm Quyến không giống ngày trước nữa rồi, là một trong năm đặc khu kinh tế của cả nước, đã không còn là cái thôn chài nhỏ bé như xưa nữa rồi ạ.

Lời của Lục Thiếu Hoa vẫn còn rất có tác dụng, ngay lập tức Phó Trấn Thái kéo hắn lại, nét mặt xúc động nói:
- Thật à! Đã không còn là làng chài lưới nhỏ bé khi xưa nữa à! Cháu biết Thâm Quyến ?”

- Haha! Nhà cháu ở Thâm Quyến mở mấy cửa hàng, cháu sống ở Thâm Quyến một thời gian rồi.
Lục Thiếu Hoa cười cười nói. Trong lòng thầm nghĩ thêm một câu nữa, “ một thời gian nhưng thực ra là hơn chục năm rồi.”

Quả thật, Lục Thiếu Hoa đã sống ở Thâm Quyến hơn 10 năm rồi, chỉ là thêm kiếp trước mà thôi.

À! Hóa ra là vậy.
Phó Trấn Thái gật gật đầu, lại xoay quanh đề tài đó.
- Cháu có thể nói cho tôi biết tình hình bây giờ ở Thâm Quyến không?

- Vâng ạ, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.
Lục Thiếu Hoa không thể từ chối một cụ ông đã ngoài 60 tuổi, cũng không có cách nào từ chối một người từng khoảnh khắc nhớ về quê hương.
- Thâm Quyến bây giờ có thể coi là cửa ngõ ngoại thương với Châu Á rồi ạ, về kinh tế thì ở trong nước có thể xếp hạng…rồi đấy ạ.

Nói về kinh tế xong, Lục Thiếu Hoa còn giới thiệu về sự thay đổi của Thâm Quyến, nào là con đường lớn, tòa nhà cao tầng nữa….

Lục Thiếu Hoa đưa ra những mặt tốt nhất của Thâm Quyến để giới thiệu cho Phó Trấn Thái, Phó Trấn Thái nghe xong hai mắt nhìn xa xăm dường như đang muốn tìm lại những kí ức mà so với lời của Lục Thiếu Hoa bây giờ, hiển nhiên ông thất vọng, mặc dù so sánh ra thì Thâm Quyến trong kí ức của ông không như vậy, điều đó chỉ cho thấy Thâm Quyến phát triển rất nhanh.

Giới thiệu cũng gần được một tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian đó, không biết từ lúc nào đã uống cạn ba cốc nước, có thể nói miệng khô rát. Lục Thiếu Hoa đã đem hết những điều vừa nói giới thiệu hết , nhưng Phó Trấn Thái dường như vẫn chưa đánh thức được hồi ức……..

Rất lâu, Phó Trấn Thái nét mặt dần dần bình tĩnh trở lại, thở dài, dường như đang tự lẩm bẩm. “ xem ra, phải trở về nơi sinh thời một chuyến rồi.”

Có thể nói ra điều này, chứng tỏ rằng Phó Trấn Thái đã hồi tỉnh trở lại, sau khi sực tỉnh ông không khỏi nhìn qua Lục Thiếu Hoa, trong lòng có chút giật mình, từ lúc Lục Thiếu Hoa vào cửa ông đã chú ý đến, biểu hiện lúc này không có gì thay đổi, vẫn còn bình thản bình tĩnh như vậy, trong đầu ông bỗng hiện lên 5 chữ. “người này không bình thường”.

Đối mặt với một cụ ông hơn tuổi hắn, mặc dù có thể xem là đồng hương, nhưng dù sao đến nhà người khác nói năng bình tĩnh hay là cử chỉ nho nhã, cho dù là lời nói hay là biểu hiện cử chỉ có thể thấy Lục Thiếu Hoa không phải là người tầm thường.
- Xin mạo muội hỏi một câu, cháu hiện giờ ở với người nhà à?

Phó Trấn Thái hỏi ra câu này là đã qua suy nghĩ cặn kẽ từ trong lời nói của Anten Chiyoda, ông biết Lục Thiếu Hoa đang ở trong ngôi biệt thự này, mà ở trong ngôi biệt thự này thì gia đình bình thường không thể mua được, còn viêc thuê thì cơ bản không thể rồi, còn nữa điều Lục Thiếu Hoa vừa nói nhà hắn ta mở vài cửa hàng ở Thâm Quyến thì cơ bản không có chuyện phải đến Nhật Bản làm ăn rồi.

- Haha! Cháu đến Nhật Bản chơi thôi a, năm sau mới về nước ạ.
Lục Thiếu Hoa vô cùng thông minh, làm gì mà không nghe ra ý của câu nói này. Tuy nhiên hắn lại không trả lời ngay câu hỏi của Phó Trấn Thái.

- Đến chơi à?
Phó Trấn Thái có chút giấu ý.
- Cháu năm nay bao nhiêu tuổi?

- 11 tuổi ạ.

Phó Trấn Thái không mở lời, chỉ gật gật đầu, trong đầu không ngừng suy nghĩ Lục Thiếu Hoa rốt cuộc là người thế nào ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.