Chương trước
Chương sau
Bọn người Lục Thiếu Hoa đi theo Đường Điềm Điềm tới đại sảnh tìm chỗ nào đó để ngồi, Lục Thiếu Hoa cùng với Trần Quốc Bang và tài xế của Dương Kiến Phong ngồi nói chuyện bâng quơ, khoảng hơn nửa giờ sau, Đường Điềm Điềm mồ hồi mồ kê ôm giấy tờ nhà đất và bản hợp đồng tới, sau đó là cố gắng giải thích một số nghĩa vụ và trách nhiệm liên quan tới bản hợp đồng cho Lục Thiếu Hoa nghe, Lục Thiếu Hoa chăm chú nghe Đường Điềm Điềm giải thích, có lúc lại gật gật đầu tỏ vẻ là đã hiểu.
Thật ra trong bản hợp đồng cũng không có gì, chỉ là liên quan đến phí quản lý phải thu và một số việc đáng chú ý hàng năm về căn nhà,Lục Thiếu Hoa đương nhiên biết căn nhà nào cũng giống như vậy, cần phải thu phí mà, nên hắn cũng không tính toán làm gì.
- Uh, được rồi, anh ký tên vào chỗ này thì bản hợp đồng lập tức có hiệu lực. Đường Điềm Điềm chắc do nói nhiều quá nên cổ họng có chút khô, giọng điệu cũng thay đổi nhiều.
Lục Thiếu Hoa cũng không chần chừ, cầm cây bút ký tên vào bản hợp đồng một cách nhanh chóng, ấn dấu vân tay xuống…
- Đại ca, chúng ta đi mua một ít vật dụng đi, ngày mai kêu người tới sơn sửa chút xíu là vào ở được rồi.
Sau khi tất cả thủ tục đều đã hoàn thành, Lục Thiếu Hoa cầm lấy chứng từ nhà đất vẫy tay về phía Trần Quốc Bang ra hiệu là tất cả đều đã hoàn thành.
- Lái xe tốt nha anh tài , lại phải làm phiền anh nữa rồi.
Trần Quốc Bang lên tiếng, tỏ vẻ có chút ái ngại nói với anh tài xế của Dương Kiến Hoa.
- Ha ha, không sao đâu.
Khi Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang mua xong tất cả các vật dụng cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày thì cũng đã hơn 7 giờ tối, lại phải đem các thứ đó khiêng vào căn biệt thự, về tới nhà của Dương Kiến Long cũng đã hơn 7 giờ rưỡi, lê cái thân mệt mỏi tới gõ cửa nhà Dương Kiến Long.
- Ai ya, hai cậu cũng thật là, tối như thế này mới về nhà, tôi còn tưởng đã xảy ra chuyện gì nữa, muốn ra ngoài tìm các cậu nhưng cũng không biết các cậu đi đâu nữa, đành phải ngồi ở nhà chờ đợi thật sốt ruột quá.
Dương Kiến Long thật sự có chút lo lắng, tuy là đã được tài xế của ông dẫn đi nhưng ở vùng đất Hồng Kông này nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì ông cũng không biết giải thích thế nào với Lục Gia Diệu.
Nhưng sự lo lắng của ông lại hoàn toàn là thừa, đã có mặt Trần Quốc Bang rồi thì còn sợ xảy ra chuyện gì nữa chứ, nếu như có y bên cạnh, trừ phi là có súng, nếu không muốn tiếp cận hắn cũng khó, chứ đừng nói tới thời đại bây giờ vẫn còn dùng dao.
- Ha ha, không có gì đâu, chúng cháu chỉ đi mua căn nhà và một số vật dụng hàng ngày thôi mà nên mới về khuya như vậy.
Lục Thiếu Hoa thấy sắc mặt lo lắng của Dương Kiến Long nói không cảm động thì là giả, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ là giải thích một chút nguyên nhân tại sao lại về muộn tới vậy thôi.
- Cái gì? Mua nhà rồi sao ? ở đây là được rồi, nhà chú còn rất nhiều phòng trống mà?
Dương Kiến Long làm bộ dạng như đang trách móc Lục Thiếu Hoa, nhưng trong mắt Lục Thiếu Hoa thì đây chỉ là những lời nói khách sáo mà thôi, nếu hắn và Trần Quốc Bang ở lại đây thì khó tránh khỏi phiền phức, hơn nữa Lục Thiếu Hoa không muốn ăn nhờ ở đậu vào người khác.
- Ha ha, không sao, mua thì cũng đã mua rồi, muốn trả lại cũng không thể, đêm nay chúng cháu lại phải làm phiền chú một đêm nữa rồi, ngày mai chúng cháu mới dọn đi.
Tuy lời nói của Dương Kiến Long chỉ mang tính khách sáo nhưng Lục Thiếu Hoa lại không để trong lòng, y đối xử với hắn như vậy thì cũng đủ làm hắn mãn nguyện rồi.
Đúng lúc Dương Kiến Long đang định nói chuyện gì đó thì vợ ông không biết đã tới cửa từ lúc nào rồi, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Lục Thiếu Hoa, cô có chút không đành lòng nói
- Kiến Long à , ông không thấy Tiểu Hoa đã mệt mỏi như thế , sao còn để cậu ấy đứng ở cửa nữa chứ? Nhanh lên, Tiểu Hoa, Quốc Bang, vào nhà đi, cơm nước nguội hết rồi còn gì.
- Ai ya, sao tôi lại quên chuyện này được chứ. Nhanh, nhanh lên, vào nhà đã rồi nói.Dương Kiến Long lấy tay vỗ vỗ vào đầu,tỏ vẻ có chút ái ngại.
Một bữa ăn tối thịnh soạn làm cho bụng của Lục Thiếu Hoa căng ra như có thai sắp sinh vậy. Lúc ăn cơm, Lục Thiếu Hoa cũng thấy con trai của Dương Kiến Long , y khoảng dưới 20 tuổi, đeo một cặp kính to trông rất thư sinh, vừa nhìn đã biết thuộc loại “con mọt sách” rồi.
- Tiểu Hoa, chuyện học hành của cháu ta đã giúp cháu giải quyết xong rồi, hiệu trưởng của trường mà cháu sẽ học là họ hàng xa của ta , cho nên muốn vào học cũng không khó, nhưng phải trải qua 1 lần thi mới có thể quyết định được phải xếp cháu vào lớp nào.
Sau khi đã ăn no uống say, Dương Kiến Long mới nói tới chuyện chính.
- Dạ,, không vấn đề gì! Nhưng cháu muốn trực tiếp lên thẳng năm lớp 3 luôn.
Lục Thiếu Hoa tới Hồng Kông học chỉ là một cái cớ thôi, người có kiến thức của năm lớp 11 như hắn lại phải học tiểu học, đây không phải là chuyện quá nực cười sao? Nhưng vì muốn rời khỏi tầm ngắm của bọn người Lục Gia Diệu thì hắn buộc phải chấp nhận thôi.
- Uh, không thành vấn đề, chiều mai ta sẽ dẫn cháu đi lên trường xem qua một chút. Dương Kiến Long đã sớm biết Lục Thiếu Hoa không giống như những người bình thường khác, cứ cho là Lục Thiếu Hoa yêu cầu học lớp 6 đi, ông cũng cảm thấy không có gì là quá đáng.
- Được thôi, sáng mai cháu và anh Hai còn phải thu dọn nhà một chút, chiều mới rảnh.
- Uh, vậy cũng được, các cháu đi tắm rửa rồi chuẩn bị đi ngủ đi, ta thấy các cháu cũng mệt lắm rồi.
Nói xong việc chính, Dương Kiến Long mới giục bọn người Lục Thiếu Hoa đi tắm rửa.
- Uh
Sáng ngày thứ 2, tài xế của Dương Kiến Long lại bị Lục Thiếu Hoa mượn đi tiếp, nhưng chỉ là nhờ y chở hai người họ tới biệt thự là cho y trở về, hắn cũng không muốn nhờ vả y suốt. Tuy hôm qua hắn và Trần Quốc Bang đã mua đầy đủ những vật dụng trong nhà nhưng vẫn chưa dọn dẹp, sơn sửa lại. Hắn nhờ công ty bất động sản mời đội dọn vệ sinh chuyên nghiệp tới, bận đến gần trưa mới dọn dẹp sạch sẽ, hơn nữa hành lý của họ cũng được mang từ nhà của Dương Kiến Long tới vào lúc sáng rồi, nên cũng được xem như là đã chuyển nhà.i.
Gần 12 giờ trưa, Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang đã thu dọn xong tất cả đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm thì ai ngờ Dương Kiến Long lại tới, y vừa đứng ngoài cửa đã ngó trước nhìn sau, sau đó chạy tới trước mặt Lục Thiếu Hoa bắt đầu kể khổ:
- Ai ya, nếu biết sớm thì ta đã không mua căn nhà đó rồi, mua chỗ này không phải tốt hơn sao, môi trường tốt đã đành, hơn nữa còn rẻ, không gian lại rộng rãi.
- Vậy thì chú cứ tới đây mua thêm một căn nữa là được chứ gì.
Lục Thiếu Hoa nhìn ngôi biệt thự, hắn vẫn rất vừa ý, giống như Dương Kiến Long vừa nói , môi trường, không gian và giá cả ở đây thật sự là tốt hơn chỗ ông ta.
Hai tay Dương Kiến Long vỗ vỗ vào túi quần, ý rằng muốn nói là không có tiền.
- Được rồi, được rồi, không nói nữa,ta biết hai người các cháu vẫn chưa ăn cơm, lúc ta tới đây có đi ngang qua một tiệm ăn, ta đặc biệt kêu 2 phần thức ăn nhanh mang tới đây cho 2 cháu ăn đó.
- Ha ha, cháu và anh Hai đang tính đi ăn cơm, không ngờ vừa nghĩ tới cơm thì cơm đã tới rồi.
Lục Thiếu Hoa cũng không khách sáo, trực tiếp xông tới xe của Dương Kiến Long lấy cơm ra ăn.
- Đại ca, đây là phần của anh nè.
- Ai ya, 2 người các cháu chết đói tới nơi rồi sao? Ăn nhanh như vậy làm gì, làm gì có ai giành ăn với các cháu.
Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang bận rộn cả ngày, thật sự đã rất đói rồi, vừa cầm lấy cơm đã ăn như điên, khiến cho Dương Kiến Long đứng bên cạnh nhìn cũng phải giật mình.
- Hì hì
- Hì hì, tại vì đói quá đó mà.
Trần Quốc Bang bối rối sờ sờ vào đầu.
- Ai ya, ăn chậm thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.