Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa dậy từ sớm, nhưng lúc hắn dậy, Trần Quốc Bang cũng mở mắt, hóa ra là dậy rồi.
- Anh, chào buổi sáng!
- Ha hả, cậu cũng dậy sớm quá?
Trần Quốc Bang quay lại, mới biết là Lục Thiếu Hoa chào hỏi anh ta.
- Ha hả, dậy đi, chúng ta chạy bộ đi.
- Cũng được!...
Lúc hai người ** Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang về đến nhà đã là hơn tám giờ sáng. Dùng bữa sáng đơn giản xong, hai người lại đi ra ngoài. Hai người đi chào hỏi một vòng mấy người ‘Bí thư thôn’, mà mỗi lần đi một ‘ Bí thư thôn xóm’ đều bàn về một việc, đó là chuyện “ Tay không bắt giặc”. Đến trưa, đã đi hết một vòng các thôn, kết quả là giống nhau. Tất cả đều đồng ý ra mặt giúp. Đùa gì chứ, có thể có chiến tích lại được người dân mang ơn. Việc thuận lợi như vậy ai không thể làm chứ, họ cũng không cần làm gì, chỉ cần nói một tiếng trong thôn sau đó đảm bảo là xong việc.
Lúc về đến nhà, đã một giờ chiều rồi, mà sáng sớm Lục Gia Diệu đi thu mua vải, hóa ra không có nhà. Đến trưa về thì Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang còn chưa về nên phải ngồi chờ mãi.
- Cha!
Lục Thiếu Hoa vừa vào cửa nhìn thấy Lục Gia Diệu liền gọi.
- Ừ, Thiếu Hoa, Quốc Bang, hai người đi đâu vậy, cơm nguội hết rồi, nhanh về ăn đi.
Lục Gia Diệu nghe thấy Lục Thiếu Hoa, ngẩng đầu lên nói.
Sau bữa trưa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-truong-dai-chien/2217632/quyen-1-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.