Buổi tối, cả nhà năm người ngồi ăn chung một mâm cơm nho nhỏ, không khí hòa thuận, tràn đầy hạnh phúc. Kiếp trước Lục Thiếu Hoa không biết hóa ra hạnh phúc đơn giản như vậy, như thế nào mới là hạnh phúc? Đối với một gia đình nông thôn mà nói, sống một cuộc sống bình an, vô ưu vô lo, đây chính là định nghĩa hạnh phúc.
Ở kiếp trước Lục Thiếu Hoa bỏ học khi đang học cấp hai để ra đời lang thang kiếm sống. Hắn luôn ngồi một mình ăn cơm hộp, khi đó liệu có giống với bây giờ, cha mẹ hắn không ngừng gắp rau bỏ cho hắn ăn. Lục Thiếu Hoa im lặng nhìn vào mấy đĩa thức ăn, trong lòng lại nghĩ tới kiếp trước vì không có học hành, đến nơi nào cũng vấp phải trắc trở, cuối cùng trở nên sa sút, không chí tiến thủ, không kìm được nước mắt chảy xuống…
“Nếu trời cho tôi cơ hội một lần nữa, tôi nhất định phải nắm chắc cơ hội này, không để cho cha mẹ giống như kiếp trước, do làm lụng quá vất vả đến già sinh bệnh, cũng chính là vì kinh tế gia đình nghèo nàn.” Đột nhiên, Lục Thiếu Hoa khí thế ngút trời nghĩ, việc linh hồn xuyên thời gian ngược về quá khứ, nắm giữ hướng đi của tương lai, của kinh tế, thị trường chứng khoán, tất cả đều rõ ràng. Chỉ cần có vốn ban đầu, tiền tài kia không phải cuồn cuộn mà đến sao?
Tuy nhiên vạn sự khởi đầu nan, vốn ban đầu không phải là vấn đề dễ giải quyết. “Haiz, không cần nghĩ nhiều như vậy, còn có bốn năm nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-truong-dai-chien/2217587/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.