Khác với sắc mặt đặc biệt xấu của Nghiêm Giác Siêu, sự bình tĩnh của Nghiêm Trạch mới chính là nguyên nhân khiến Tư Mạn bồn chồn khó hiểu. Cùng nhắm vào tài sản Nghiêm gia mà đánh, tại sao Nghiêm Trạch lại có thể bình thản đến mức này? Phải chăng cô đã làm sai ở đoạn nào? Hoặc có thể thời điểm hắn chấp nhận cho người của cô làm tứ trụ, vốn dĩ đã không thành thật tin tưởng cô mà có phương án dự phòng nào đó?
Nghĩ đến đây Tư Mạn mơ hồ nhận ra, cho dù trong tình yêu vạn lần bất hối nhưng trên thực tế con người vốn dĩ luôn giữ lại niềm tin chỉ dành cho chính bản thân mình. Nếu không người cẩn thận như Nghiêm Trạch sẽ không tùy cơ mà giao lại gia sản cho Tư Mạn một cách giản đơn như vậy. Còn cô thì ngây thơ nghĩ rằng vì tình yêu đó sẽ khiến Nghiêm Trạch tuyệt đối tin tưởng cô. Phụ nữ quả thực mù quáng.
“Em cứ tiếp tục đi! Anh sẽ coi như không nghe thấy gì. Ông ta mắc vào bẫy của em rồi đấy.” Giọng nói trầm thấp của Nghiêm Trạch trôi qua tai Tư Mạn càng chứng minh suy nghĩ trong đầu của cô là thật. Họa chăng tứ trụ mà cô đề bạt đó đang gặp nạn vì người của Nghiêm Trạch nhưng lại để họ an toàn cho cô đe dọa Nghiêm Giác Siêu.
Không hiểu sao trong lòng Tư Mạn thoáng lạnh đi. Cô cắn môi nhịn xuống cơn ê buốt trong lòng, ngầm để mặc Nghiêm Trạch xem cô diễn kịch. Thấy Nghiêm Giác Siêu vẫn chưa có ý định rời đi, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tinh-chay-di-cho-thoat/2749445/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.