Chương trước
Chương sau
Bóng Lex khuất sau cánh cổng cao vút, Tư Mạn liền gục đầu xuống ôm chân bó gối như một đứa trẻ, không nói không rằng khiến Sam có chút đau lòng. Nghiêm Trạch bước đến, đặt tay lên đầu cô dịu dàng vỗ về:

“Đừng tự cho mình mạnh mẽ, muốn khóc thì cứ khóc, muốn cười thì cứ cười. Không ai trách em cả.”

Câu nói của Nghiêm Trạch như giọt nước cuối cùng, khiến cô không nhịn nữa mà bật khóc hệt như cô bé bảy tuổi năm đó. Nghiêm Trạch ôm lấy cô vào lòng, ánh mắt tối tăm tựa như đã lường trước ngày nào đó hắn cũng sẽ khiến cô khóc như vậy.

-----

Ngày Hắc Báo, Hắc Miêu qua được khóa huấn luyện trở về Nghiêm phủ thì Tư Mạn đã đến tháng thứ sáu của thai kỳ, ngọn núi trên bụng cô ngày một lớn giống như một quả bóng đang bị bơm căng ra khiến cho chính cô di chuyển cũng mất thời gian, bàn chân ú ra căng cứng sưng vù khó chịu. Nếu không nhờ Nghiêm Trạch mỗi ngày xoa bóp cô cũng khó có thể đi lại vì cân nặng tăng lên nhanh chóng. Trông cô bây giờ không khác gì một con lật đật lật qua lật lại có thể lăn đi được.

“Chúng thuộc hạ đã trở về.” Làm lễ với Nghiêm Trạch xong, hai người liền mắt sang Tư Mạn đang ngồi bên cạnh nhàn nhã ăn nho do Nghiêm Trạch đút cho không khác gì bà hoàng.

“Ha ha, mới chỉ hai tháng sao cô lại biến thành bong bóng thế này được chứ. Coi kìa. Ha ha.” Hắc Miêu về Nghiêm phủ với một cánh tay gãy được băng bó cẩn thận vừa nhìn thấy Tư Mạn liền phì cười trực tiếp sỉ nhục cô.

“Không phải cô hút hết sinh khí của chủ thượng đấy chứ? Sao có thể phát tướng thành ra như vậy?” Hắc Báo một đầu băng bó mặt mũi chỗ dập chỗ không nói.

Hai người họ từ khi thiếu thời đã đi theo Nghiêm Trạch không trực tiếp nhìn thấy quá trình của bà bầu, cho nên trong tiềm thức lưu giữ vóc dáng mảnh khảnh của cô đùng một cái biến thành con heo béo mũm mĩm liền không khỏi thấy khôi hài.

“Mẹ khỏe con khỏe, không phải chính Hắc Miêu anh đã nói thế trước khi đi khiến Trạch thúc tôi ăn đến không thấy mặt trời đó sao?” Tư Mạn nhăn nhó đáp.

“Không được nhíu mày.” Nghiêm Trạch đặt lên tay cô một đĩa bánh ngọt nhẹ giọng nhắc nhở.

“Phải rồi, phải rồi.” Tư Mạn sực nhớ ra liền hòa hoãn cười: “Lúc nào cũng phải cười con sinh ra mới vui vẻ yêu đời, có như vậy cái phủ lạnh tanh này mới có nắng được.”

“Ừm, ăn tiếp đi.” Nghiêm Trạch đặt cô ngồi lên chân xoa bóp cho đôi chân sưng lên như voi của cô. Lực tay nhẹ nhàng hệt như là việc làm thường xuyên.

Biểu hiện yêu chiều xượt xa lúc trước của Nghiêm Trạch khiến cho Báo, Miêu muốn chảy máu mắt, hai người đang yêu kia xem người khác là cái gì vậy chứ?

Đến là hết lời nhưng xem ra Hắc Báo, Hắc Miêu khó khăn lắm mới có thể trở về, thời hạn hai tháng như bọn họ đi biền biệt ba tháng, tình hình trở về lại không khả quan thương tích đầy mình, cho nên nhìn thấy Nghiêm Trạch cũng không chờ nghỉ ngơi mà cung kính báo cáo:

“Thực ra chúng thuộc hạ còn có vài chuyện.” Hắc Miêu liếc mắt sang Tư Mạn ra hiệu lánh đi.

Cô quen họ đã bao lâu cho nên rất nhanh hiểu chuyện, biết còn có công chuyện liền rời khỏi chân Nghiêm Trạch đặt lên má hắn một nụ hôn:

“Em đi dạo một chút, anh cứ làm việc đi, đến giờ cơm nhớ đến ăn cùng em.”

“Sam sẽ đi cùng em.” Nghiêm Trạch không an tâm, mọi hôm đi dạo đều là hắn bồi cô đi, bận thì để Sam đi cùng, tuy rằng luôn có cảnh vệ bên cạnh nhưng từ lúc Lex và Tư Mạn gặp nhau, trong lòng hắn xuất hiện vô số bất an. Giữ cô chặt trong lòng bàn tay cũng không thể khiến hắn bình tâm. Có lẽ người duy nhất khiến hắn bận lòng chỉ có cô.

“Quản gia đang bận, em chỉ đi dạo phía sau chứ có đi đâu xa đâu, em cũng không phải trẻ con.” Tư Mạn không hiểu bất an trong lòng Nghiêm Trạch chỉ quăng một câu rồi vui vẻ đỡ lưng bước đi ì ạch như một chú vịt.

Hắc Báo, Hắc Miêu nhìn cô khó khăn bước đi thì không còn cười cô được nữa, bỗng nhiên biết được phụ nữ làm mẹ quả thật không dễ dàng, sau này họ nên đối đãi cô tốt một chút.

Bên này Nghiêm Trạch cùng Hắc Báo, Hắc Miêu vào phòng họp thì Tư Mạn vừa thong thả cầm một túi nho xanh nhai chop chép vừa đi dạo. Ngắm nhìn khung cảnh hoa viên ngày một rực rỡ bởi những đóa hoa đa sắc mà cô trồng, ai bảo trước đây Nghiêm phủ chỉ toàn hoa trắng không khác gì nhà tang lễ, cho nên dưới áp lực của Tư Mạn, Nghiêm Trạch đành để mặc cô vẽ rồng vẽ phượng cho hậu hoa viên, biến nơi đây không thua kém công viên ngoài kia là bao.

Đang thong dong ngắm cá thì đằng sau chẩm rãi xuất hiện một bóng người cao gầy âu phục chỉnh tề đang tiến về phía cô, chỉ còn cách vài mét nữa thì đã bị vòng vây cảnh vệ xung quanh cô chặn đứng:

“Ngài nghị sĩ thông cảm, chủ thượng có lệnh không bất kỳ ai được tiếp xúc với tiểu thư.”

Kyle biến mất một thời gian dài bỗng nhiên xuất hiện trong Nghiêm phủ, cảnh vệ Nghiêm gia lại không quên lệnh của Nghiêm Trạch mặc kệ Kyle có là bạn chí cốt của Nghiêm Trạch hay không, hắn đã mở miệng lệnh không bất kỳ ai thì đến cả con muỗi cũng phải loại trừ.

“Vừa mới một thời gian không ghé qua các người liền xem tôi là người ngoài?”Kyle nhíu mày tỏ ý không vừa lòng.

“Chúng tôi không có ý đó. Nếu ngài muốn tìm chủ thượng thì mời vào bên trong, riêng tiểu thư nếu ngài muốn tiếp xúc xin hãy để chủ thượng hạ lệnh đã.” Cảnh vệ được rèn giũa đương nhiên không vì một hai câu nói của Kyle mà lay động, nhất quyết không để hắn tiến gần thêm nửa bước.

Biết được đám người Nghiêm gia này không khác gì người máy chỉ tuân lệnh người lập trình, Kyle bực bội gọi lớn:

“Ephemera!”

Tư Mạn giật mình quay đầu, bắt gặp bộ mặt như hoa như nguyệt của Kyle nhưng lại khiến cô không chút thuận mắt liền mỉm cười nhã nhặn tiến về phía trước:

“Đã lâu không gặp, ngài nghị sĩ hôm nay có nhã hứng đến thăm tôm tép như tôi đấy à?”

Khoảng cách được rút ngắn nhưng bức tường người ở giữa Tư Mạn và Kyle vẫn giữ nguyên không hề xê dịch khiến Tư Mạn nhìn thấy sắc mặt đen thui của Kyle không khỏi mát lòng mát dạ, ai bảo Kyle để tâm đến người đàn ông yêu cô sâu sắc chứ.

“Miệng Ephemera cô giỏi khua môi múa mép như vậy trách gì lấy được lòng Nghiêm Trạch khiến cho anh ta bảo hộ cô đến mức này, cô cũng thật biết thụ hưởng.” Lúc này mới nhìn thấy núi bụng lớn của Tư Mạn, sắc mặt Kyle không còn xấu như lúc trước, dường như đã chấp nhận sự tồn tại của đứa trẻ mang dòng máu Nghiêm Trạch.

“Quá khen. Bà đây làm được nhiều hơn thế nhiều.” Tư Mạn hếch mũi tự mãn.

“Ồ, đó cũng là cách khiến cho Nghiêm Trạch xóa mọi chứng cứ về cô, xóa sạch dấu vết về Bối Tĩnh khiến cho cả lão gia lẫn Lex đều vô phương tìm kiếm?” Kyle nở một nụ cười gian manh nói, cứ như thể hắn đã tóm được cái đuôi của cô.

Tư Mạn tỏ vẻ kinh ngạc: “Hai người đó không tìm được vậy mà Nghị sĩ ngài lại tìm được, tôi đây thật tâm bội phục. Bội phục.”

“Cô sẽ còn phải phục tôi nhiều hơn nữa đấy cô gái, nếu không phải quá quen với cách làm việc của Nghiêm Trạch tôi sao có thể moi ra được cái quá khứ bị một tay lão gia và Nghiêm Trạch che đậy suốt mười lăm năm được chứ? Cái bí mật mà anh trai cô Văn Trác hay còn gọi là Lex phải chịu oan ức suốt ngần ấy năm.”

Kyle mỉm cười ngạo nghễ chờ đợi sắc thái biểu cảm trên gương mặt Tư Mạn, quả nhiên có biến chuyển. Cô không còn dáng vẻ bỡn cợt nữa mà đổi qua sắc thái ngưng trọng trầm tư.

“Anh đã biết cái gì?” 

Câu nói của Lex ngày gặp gỡ vẫn vờn quanh trong đầu óc của cô, cô luôn cảm nhận được một bóng đen nào đó đang ẩn nấp trong quá khứ nhưng không cách rọi sáng được, cô càng mơ hồ thì trong lòng càng có chút không yên. Tuy rằng cố quên để an tĩnh nhưng bị Kyle trực tiếp động vào liền khó chịu.

“Tôi ư? Biết nhiều lắm, chỉ cần cô để cái đám này đi qua một bên, tôi và cô yên tĩnh tâm sự, mọi khúc mắc trong lòng cô sẽ được giải quyết.”

Nghe Kyle nói, Tư Mạn có chút phân vân trong đầu. Kyle là một kẻ không ưa cô, thậm chí luôn có thành kiến với cô nhưng cô biết hắn không dám dở trò ở nơi này nếu không muốn lãnh hậu quả của Nghiêm Trạch, chỉ là cảm giác xấu nổi lên khiến cô vừa muốn biết lại không muốn biết sự thật. Trầm mặc một hồi cô đành lên tiếng:

“Mọi người vất vả rồi, tôi muốn nói chuyện với ngài Nghị sĩ.”

“Tiểu thư, chúng tôi chỉ tuân lệnh Chủ thượng.”

“Tôi nói các anh vất vả rồi.” Tư Mạn nhẹ giọng lặp lại lần nữa, sắc mặt không được tốt.

“Chúng tôi chỉ....”

“Tôi nói!” Tư Mạn mất hết kiên nhẫn chặn họng cảnh vệ, thân thủ nhanh nhạy như thường rút lấy súng bên hông cảnh vệ chĩa vào đầu mình nghiêm giọng đe dọa: “Các anh vất vả rồi.”

Lệnh của Nghiêm Trạch là bảo vệ an toàn cho cô nhưng cô lại tự mình đả thương chính mình thì họ chính là không hoàn thành nhiệm vụ, cảnh vệ hiểu ý liền cung kính cúi đầu: “Chúng tôi ở đây, sẵn sàng bảo hộ tiểu thư.” Nói rồi rẽ ra để Kyle bước đến.

“Khá lắm, có thể khiến đám cứng đầu đó chịu nghe lời, không tệ.”

Tư Mạn không bỏ lời nói của Kyle vào đầu bình tĩnh trả lại súng ngồi xuống ghế xoa bụng:

“Tôi chỉ cho anh năm phút, sau đó mời anh đi cho.”

“Năm phút là quá đủ.” Kyle mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô.

“Có điều tôi muốn biết trước khi anh nói, tại sao anh lại có tâm nói cho tôi biết những chuyện về gia đình tôi?” 

Kyle nhún vai nói: “Muốn để cô bên cạnh Nghiêm Trạch tôi phải tìm hiểu gốc gác của cô, tôi mất khoảng thời gian dài mới có thể lấy được đống thông tin này cũng chỉ với mục đích là xem cô có phù hợp với Nghiêm Trạch, có thể ở bên anh ấy cả đời hay không mà thôi.”

Tuy rằng Kyle không vừa lòng với Tư Mạn nhưng cô biết Kyle thật tâm đối tốt với Nghiêm Trạch cho nên mới không hoài nghi: “Vậy kết quả mà anh có được là có phù hợp hay không?”

Sắc mặt Kyle hơi trầm xuống, không vui không buồn nói: “Sau khi biết được sự thật cô sẽ biết là có phù hợp hay không.” Kyle hắng giọng bắt đầu nói: “Cô có biết Nghiêm Chính là em trai cùng cha khác mẹ với Nghiêm Trạch không?”

Tư Mạn không hiểu, sao lại bắt đầu bằng chuyện của Nghiêm Chính nhưng cô vẫn bình thản gật đầu.

“Ắt hẳn cô cũng biết mẹ của Nghiêm Chính là Bối Hân Đồng, em gái của bố cô?”

“Đương nhiên. Bõ công buôn bán thông tin thì chút chuyện này tôi phải biết chứ.”

Kyle lần nữa trầm mặt: “Vậy cô có biết lý do vì sao Nghiêm Chính không được công nhận không?”

“Mời nói.” Đây vốn là nghi vấn từ rất lâu của cô nhưng không ai giải đáp. Bây giờ Kyle lại tự nguyện nói cho cô biết liền cảm thấy có gì đó bất an.

“Năm đó Trạch và Nghiêm phu nhân tận mắt nhìn thấy lão gia đưa người đàn bà tên Bối Hân Đồng kia về nhà gian díu. Cô cũng biết nguyên tắc chơi bời của lão gia là không bao giờ dẫn phụ nữ về phủ nhưng lại bị Bối Hân Đồng mê hoặc phá vỡ nguyên tắc, đến mức Bối Hân Đồng mang thai cũng không nỡ phá bỏ. Cũng chính vì người phụ nữ đó mà Nghiêm phu nhân bị ghẻ lạnh sau đó qua đời, có lẽ vì điều này mà Nghiêm Trạch hận Bối Hân Đồng và Nghiêm Chính, tuy rằng lão gia mang Nghiêm Chính về nuôi từ khi lọt lòng như vì Nghiêm Trạch cho nên không dám danh chính ngôn thuận công nhận Nghiêm Chính. Cô cũng thấy đó là lý do mà sau khi cái chết của Nghiêm Chính được thông cáo, cả Nghiêm phủ này cũng chẳng mảy may động tĩnh hệt như hắn là người ngoài, cũng chẳng ai dám nhắc đến hắn. Trạch để hắn sống yên ổn đến ngày hôm nay cũng coi như còn chút lương tâm.”

“Còn chút lương tâm?” Tư Mạn nghi hoặc.

Lúc này sắc mặt Kyle không được tốt, hắn trầm mặc nhìn cô một chút, biểu hiện ngưng trọng như thể sắp nói ra một chuyện động trời, bàn tay đan vào nhau chậm rãi nói.

“Là bởi vì cái chết của Bối Hân Đồng và gia quyến không phải do đám gia tộc xâu xé nhau làm ra mà là một tay Nghiêm Trạch và lão gia an bài.” 

Đầu não nổ ong lên một tiếng, cả cơ thể bỗng chốc lạnh ngắt. Tư Mạn đã nhận thức được chiếc gương phản chiếu ký ức vỡ vụn, trong trái tim là thứ gì đó đang run rẩy. Cô đang nghe cái gì thế này?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.