Lúc em sinh ra, Văn Trác là người đầu tiên bế em, lúc đó anh ấy chỉ mới mười tuổi, cái tên của em cũng là anh ấy đặt cho, thế nhưng ông nội gia trưởng không chịu, bắt buộc gọi em là Tĩnh. Cho nên cái tên Tư Mạn, chỉ có Văn Trác và bạn của anh ấy biết đến. Kỷ Thế Phàm có thể là một trong những người bạn năm đó của anh ấy, theo thói quen gọi em bằng cái tên đó.” Tư Mạn cười buồn, gối đầu lên ngực Nghiêm Trạch ngậm một hơi nói tiếp.
“Sau khi rời khỏi S-anoymous em mới lấy cái tên này, sống với thân phận Bối Tư Mạn.”
Nghiêm Trạch im lặng ôm cô, không nói một lời, cả hai ôm lấy nhau, để không khí bình an giữa đêm đen chan hòa, bên ngoài khung cửa sổ, bóng cây loang lổ đổ bóng đung đưa, khiến cho cảnh vật đêm khuya càng mơ hồ mông lung.
“Có phải anh luôn tò mò, tại sao em lại hận Văn Trác không?” Lần đầu cô nói điều này cho Nghiêm Trạch, đã thấy bộ mặt khó chịu của hắn, hắn tuyệt nhiên muốn nắm rõ về cô trong lòng bàn tay nhưng hôm nay lại không hỏi tới, cô vì bị đêm tĩnh làm tâm tư mở rộng, nhiều lời hơn bình thường mà tùy ý khai.
“Nếu chuyện cũ làm em khó chịu, em không cần thiết phải nhớ lại.” Giọng Nghiêm Trạch trầm trầm vang lên trên đỉnh đầu Tư Mạn, cô nghe lấy hơi thở ấm áp của hắn, cảm nhận được bàn tay đang ôm chặt lấy vai cô.
“Suốt thời gian qua, em không thể giãi bày cho nên mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tinh-chay-di-cho-thoat/2749401/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.