Trong góc phòng tối đen như mực, bóng lưng gầy của Tư Mạn hướng ra bên ngoài, dưới ánh trăng nhạt nhòa len lỏi qua đám mây đen chiếu rọi qua tấm áo mỏng manh kia. Mùi hương từ sữa tắm lan tỏa, mái tóc ẩm ướt chỉ mới được lau sơ rải trên gối trắng, tư thế nằm cuộn tròn như bào thai của cô mang theo dáng vẻ cô độc, dường như đã lâu lắm rồi cô không còn thấy cảm giác này nữa.
Có lẽ là từ lúc gặp Nghiêm Trạch cho đến bây giờ.
Bên ngoài trời hanh khô, tiếng bước chân nặng nề tiến vào, khiến cho căn phòng trống rỗng chỉ có một mình Tư Mạn ấm áp hơn hẳn. Cảm nhận được bước chân của Nghiêm Trạch, Tư Mạn đang mở mắt nhìn tường trong vô định đột ngột nhắm tịt mắt giả vờ ngủ.
Đây vốn dĩ là phòng trước của cô ở tòa thành số ba, những tưởng Nghiêm Trạch không muốn nhìn thấy cô mới mặc kệ hắn chạy qua chỗ này, ấy vậy mà hắn vẫn tìm đến, rốt cuộc là có ý gì?
Trong căn phòng ấm, hơi thở của Nghiêm Trạch trôi thẳng vào tai Tư Mạn, khiến cho cô vô thức mà căng thẳng. Bỗng nhiên cảm giác đầu cô được kê lên đùi hắn, tiếng máy sấy được bật lên, bàn tay thô ráp cục mịch chạm vào từng lọn tóc cô.
Muốn sấy tóc?
Mặc kệ hắn, cô nhất quyết không dậy.
Có lẽ vừa nãy cãi nhau, hắn không phản ứng gay gắt như thường ngày đã vô tình dung túng cho cô một hành vi ỷ lại. Hoặc trong lòng cô biết rằng, hắn đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tinh-chay-di-cho-thoat/2749393/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.