Tư Mạn và James bị áp giải đến một lối hẹp trong hang động tối tăm. Tuy rằng không có ánh sáng nhưng đám người quái dị lại có thể vô tư đi lại, tựa hồ đã quá quen thuộc với nơi này hoặc giả mắt họ không giống người thường.
Bị vác trên vai, Tư Mạn vẫn liên tục gõ gõ vào đồng hồ vạn năng của mình, mong chờ cho nó một lần bắt được tín hiệu với điện thoại của Nghiêm Trạch. Thế nhưng cô dù có đưa nó lên cao hay hạ xuống dưới, ở nơi này ngay cả chút tín hiệu cũng không thể bắt được.
Bỗng nhiên trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ.
Đồng hồ vạn năng của cô trong bán kính năm trăm dặm vẫn có thể dò được tín hiệu dù là yếu nhất nhưng lại chẳng thể sử dụng ở đây. Những kẻ quái quỷ này lại chỉ có thể sống trong hang động tối tăm này, một chút ánh sáng bên ngoài cũng không thể chịu được.
Cô liền nhớ lại một chút. Hai năm trước khi cô đóng vai một bộ trưởng của Nhật, đã phát hiện ra họ che dấu một phát minh của hơn bốn mươi năm về trước. Phát minh này chính là một loại chất hóa học, có thể làm nhiễu tần số từ các thiết bị điện tử bất kể tần số cao thấp.
Nhưng mà đối với con người lại gây hại không hề nhỏ, nó có thể gây đột biến gen hoặc một số thể trạng trong cơ thể con người. Cho nên không thể tùy ý sử dụng.
Vấn đề đặc biệt ở đây là một nhà khoa học Nhật Bản đã chọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tinh-chay-di-cho-thoat/2749377/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.