“Anh đã biết tôi là người của Bối gia, tại sao còn để tôi làm người của anh?” Đẩy tay Nghiêm Trạch lùi về phía sau với dáng vẻ cảnh giác, Tư Mạn cất giọng.
Cái này chẳng phải quá rõ rang sao, Nghiêm gia dành lấy thị trường sau biến cố của Bối gia, theo lý mà nói, người của Bối gia không nên được tồn tại ở Nghiêm gia mới phải, hà cớ chi lại vẽ đường cho hươu chạy như vậy?
“Chẳng qua chỉ là một tiểu thư nhỏ bé, em nghĩ có thể khiến tôi sợ hãi được sao?” Nghiêm Trạch chống tay kê đầu, nghiêng mặt nhìn Tư Mạn, lạnh lùng nói.
“Tôi không khiến anh sợ hãi, vậy lý do gì khiến anh muốn tôi hầu hạ?” Tư Mạn hết sức bình thản, sự bình thản này tựa hồ sẵn có, như chắc chắn biết được Nghiêm Trạch sẽ không vì chuyện này mà làm hại cô.
Nghiêm Trạch hơi nhếch khóe môi, cầm lấy cổ tay cô đưa bàn tay nhỏ nhắn đó chạm vào chính cơ thể hắn, để bàn tay mềm mại trượt từ khuôn ngực trần vạm vỡ, đi xuống, đi xuống, rồi lặng lẽ chạm vào nóng hổi.
Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt bình thản của Tư Mạn đại biến, bừng lên như muốn thiêu cháy.
“Vì cơ thể tôi phản ứng với em, cho nên em phải hầu hạ tôi. Trong tỉnh táo.”
Ba chữ cuối cùng như minh chứng cho lời hồi đáp hôm trước vì sao Nghiêm Trạch không hạ màn, hắn chính là muốn cô tỉnh táo thiện nguyện lăn cùng hắn. Hẳn là một sở thích mới phát hiện ra.
Tư Mạn không vùng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tinh-chay-di-cho-thoat/2749332/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.