Khi đám người Nghiêm Trạch chạy về phía có ánh sáng mặt trời duy nhất của mật thất. Cũng là lúc bức tường phía sau đổ ập xuống, chặn đứng mỏi lối đi họ vừa đi qua.
Nơi duy nhất có ánh sáng cũng là nơi an toàn nhất trong mật thất này, Tạ Bân rất rõ địa hình nên ông cũng hẳn rõ nơi nào có thể bảo toàn mạng sống.
Chỉ là trong lúc chỉ đường, Tạ Bân trúng phải một ám khí trong mật thất lúc mở lối đi vào nơi an toàn. Ngay tại thời điểm bị ám khí cắm trúng vai, Tạ Bân vẫn nỗ lực mở đường mà không hề có chút biến sắc cho đến khi họ đặt chân vào nơi an toàn.
Hắc Báo là người đi sau cùng, phụ trách công việc ngăn chặn nguy hiểm phía sau ập tới.
Hắc Miêu vừa chạy vừa kiểm tra độ rung chuyển của mặt đất, địa điểm có đủ dưỡng khí cho mọi người.
Nghiêm Trạch bế Tư Mạn cùng Nghiêm Giác Siêu hỗ trợ Tạ Bân chặn ám khí.
Tất cả sáu người họ như một chiếc khiên chiến đấu. Vừa tiến vừa thủ, kết hợp ăn ý không cần một lời mà hướng đến địa điểm an toàn.
Nơi đó vừa đủ chỗ cho họ đặt chân xuống. Tường vữa cũng tạm thời ngừng rơi, tiếng lạch cạch nhỏ dần rồi ngưng hẳn. Trong mật thất sâu và lạnh, chỉ nghe thấy thanh âm của sỏi đá và bụi mù từng lớp dày đặc kèm theo hơi thở gấp gáp của sáu người.
"Chúng ta bị dồn đến đường cùng rồi." Tạ Bận đưa tay chặn vết thương trên bả vai đang không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tinh-chay-di-cho-thoat/2749301/chuong-34-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.