Thân thể Tư Mạn nóng bừng lên như thiêu như đốt, đôi con ngươi hằn lên tia đỏ, cổ họng như muốn xé toạc. Cảm giác mọi thứ trong cơ thể đều như ngàn mũi đao đâm chém. Tất cả chỉ có thể diễn tả bằng hai từ.
Đau đớn.
Nghiêm Trạch nhanh như chớp, lao đến đỡ lấy thân thể cô đang gục xuống, đón lấy cô như một thân cây bị búng rễ không chút sức sống. Vừa nhìn qua cũng đủ biết, độc này là kịch độc.
“Bối Tư Mạn” Nghiêm Trạch gầm lên, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô đang đờ đẫn nhìn hắn: “Tôi đã nói em ở yên một chỗ, tôi đã nói hay chưa? Hả?”
Giọng nói giận dữ không quên mang theo nộ khí khiến chúng nhân kinh hồn lạc phách, mà nạn nhân trực tiếp ảnh hưởng là Tư Mạn đang quằn quại vì đau đớn cũng không thể bỏ qua. Vừa cố cầm máu từ khóe miệng nuốt xuống, vừa gắng gượng được vài câu:
“Tôi...không cần...ai...giúp...”
Đã đến mức này mà vẫn có thể cứng miệng nói ra được câu đó. Nộ khí trong mắt Nghiêm Trạch đã gần như lên đến đỉnh điểm.
Cái gì mà không cần ai giúp. Hắn cả đời này không giúp ai, bây giờ chỉ là muốn người đàn bà này thuận theo sự sắp đặt của hắn, ấy vậy mà cô cứng đầu đến mức chết cũng không van xin như vậy.
“Câm miệng. Em chết hay sống, ai giúp hay không là do tôi quyết định. Không đến lượt em nhiều lời.”
Nói rồi Nghiêm Trạch liền bế Tư Mạn lên tay hướng lỗ hổng bị hắn phá hủy mà đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tinh-chay-di-cho-thoat/2749289/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.