Một câu nói này của Tư Mạn cùng hành vi to gan kia chớp mắt khuấy động tim gan của chúng nhân. Chưa nói đến người của Nghiêm gia lao như bay đến chĩa súng về phía Tư Mạn thì người của gia tộc khác cũng ào ào xông tới tham gia cuộc vui.
Thiên hạ này chưa từng kẻ nào chĩa súng về phía Nghiêm Trạch lại được sống xót toàn thây.
Nghiêm Trạch vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh, cả thân thể cao lớn đứng thẳng lên, dùng khí thế bủa vây trói chặt Tư Mạn trong tầm mắt, ngay cả tia sáng nhỏ nhất của bị hắn che khuất, phút chốc Tư Mạn nhận ra, cả thế giới của cô đã bị người đàn ông này che khuất.
Bàn tay thoáng run, nhưng Tư Mạn vẫn kiên định không nao núng trước khí thế của Nghiêm Trạch.
“Cô xem ra chưa hiểu quy tắc của Nghiêm gia.”
Nghiêm Trạch bước tới một bước, cả hội trường im bặt không có nổi một tiếng thở mạnh.
Tư Mạn cả kinh bước lùi một bước. Cuộc đời lăn lội của cô, chưa từng vì một người chỉ dùng khí thế mà áp chế được cô như thế này.
“Tôi không phải người Nghiêm gia, đương nhiên không cần phải hiểu.”
Tư Mạn to gan hét lên. Bộ dạng luống cuống này thật khác xa phong thái ung dung tự tại của Ephemera.
Nghiêm Trạch đút tay vào túi, cả thân thể chìm trong mảng tối mịt nhưng ánh mắt lại sáng như lưỡi gươm, hắn cười khẩy:
“Cô nghĩ tôi sẽ cho một kẻ cứng đầu như cô một khẩu súng thật?”
Câu nói này không khiến Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tinh-chay-di-cho-thoat/2749256/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.