Ngọc Tú vừa nghe thấy tiếng đập cửa lập tức đứng lên đi ra ngoài, trong miệng nói: "Khẳng định là cha đã về."
Hạ Tri Hà dù chưa đứng dậy nhưng việc trên tay cũng dừng lại, mắt nhìn về phía cửa.
Ngoài cửa quả nhiên là Lý Đại Trụ, chỉ thấy vóc người ông cao lớn, thân thể rắn chắc, một thân mặc áo ngắn màu xám đậm, trên quần áo không biết bị gì có vài cái miệng nhỏ (rách),dưới vạt áo còn treo mấy cọng cỏ, khuôn mặt chữ điền bị xước dài cùng mồ hôi bụi đất, tóc cũng rối bời dính đầy cỏ giống như dã nhân nơi nào chạy ra.
Tiếng nói ông hồn hậu vang dội, vừa thấy Ngọc Tú liền hỏi: "Tú nhi, nương con đâu?"
"Nương ở trong phòng chờ cha, cha hãy mau vào đi."
Lý Đại Trụ gật gật đầu gấp gáp đi vào, lại nghĩ tới cái gì vội đem bước chân thu lui một bước tới bên cạnh, nói: "Mau kêu nương con ra đây, cha có mang theo khách nhân trở về."
Ông lui lại Ngọc Tú mới phát hiện ngoài cửa còn có một người, chỉ là vừa rồi kẹt ở cửa nên không nhận ra, người nọ lại vẫn luôn im lặng cho nên nàng mới không phát hiện.
Vừa nhìn thấy người này Ngọc Tú rất ngạc nhiên.
Lý Đại Trụ đã rất cao mà người ngoài cửa này còn cao hơn ông, khuôn mặt lạnh lùng, góc cạnh anh tuấn rõ ràng làm người ta gặp một lần sẽ khó quên.
Nhìn hắn im lặng không nói gì mà đứng ở đó như một tòa núi cao sừng sững đầy mê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tieu-qua-phu/3723361/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.