“Ly Bắc vương không đi giày!”
Nhóc bự đẩy Thẩm Trạch Xuyên ra, mặt đỏ bừng bừng như trái cà chua, kêu ông ổng với đám nhóc con vây quanh nó: “Ly Bắc vương đầu đội mũ đồng xanh quỷ sát, tay cầm bảo đao sắc lạnh bén ngọt, phi ngựa giết mở biển máu trùng vây, dọa lũ trọc Biên Sa sợ tên nào tên nấy sợ vãi đái ra quần, nhanh tựa gió cuốn cát bay.”
Trời giờ này đang oi như đổ lửa, hơi nóng bốc cuồn cuộn trên mặt đất, mấy tay buôn hàng rong dọc phố xá chẳng thấy tăm hơi đâu. Bên ngoài nhà hệt như cái lồng hấp, hầm chín rục cả người. Duy có mỗi cái gốc hòe già nọ là còn che được nắng.
Đám con nít nghe đến mê mẩn, chỉ mình Thẩm Trạch Xuyên phản lại: “Rõ ràng lần trước ngươi bảo Ly Bắc vương ngủ cũng không cởi giáp cơ mà, sao lần này lại bỏ giày rồi, đại ca ta bảo Ly Bắc sau mùa thu có thể rét đến nỗi chết người luôn, đi chân trần không đánh giặc được.”
Nhóc bự bô bô cái mồm văng tinh hoa tứ tung, đang nói hăng thì bị Thẩm Trạch Xuyên cắt giữa chừng như vậy, quýnh đến độ vỗ đùi kêu đét tiếng, đáp trả: “Ai bảo! Những lúc quá nguy cấp, thái giám đốc quân Khuất đô phái tới sắp lóc thịt người ta ra đến nơi, Ly Bắc vương thúc ngựa giương roi xông pha chiến trường, không rảnh mà xỏ giày mà!”
“Ò,” Thẩm Trạch Xuyên bóc viên kẹo trong tay ra, “cũng có lí.”
Đám con nít bị mùi ngọt hút mắt, tất cả đều dán mắt vào viên kẹo trong tay Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tien-tuu/803177/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.