“Nghe đâu là một tấm gương nhập từ nước ngoài,” Khổng Lĩnh cười, “sáng loáng trong suốt, soi người nét căng. Hồi trước thương nhân long du ở cảng Vĩnh Nghi có, đồ hiếm đó.”
Chu Quế nghe vậy cũng nổi hứng thú: “Ta cũng nghe được chút tin đồn.”
Giang Thanh Sơn cúi mặt chốc lát, nói: “… Là một tấm gương lưu ly*, bốn góc khảm ngọc, có thể bày trí ở đài Phật, có thể làm đồ trang trí treo tường. Thương nhân Long Du ở cảng Vĩnh Nghi chỉ bán loại gương lo bằng lòng bàn tay thôi, không thể bì được với tấm gương này.”
(*Đá thạch anh nhân tạo, mang nhiều màu sắc từ các nguyên tố kim loại, được nung ở nhiệt độ cao hơn 1000. Còn có tên gọi là đá ngũ sắc. Ở thời cổ đại, lưu ly còn quý hơn cả ngọc. Một số ví dụ (1), (2), (3).)
“Báu vật đó,” Phí Thịnh chêm vào đúng thời, “chủ tử, cho chúng thần được mở mang tầm mắt một chút đi.”
Mấy dải hạt châu đong đưa trước mắt Thẩm Trạch Xuyên, y nâng chén lên, nhìn rượu màu hổ phách trong chén, nói: “Dâng lên đây xem.”
Con tim treo lơ lửng của ngàn người trong yến tiệc đồng loạt thả lỏng, sức nặng đè trịch trên vai hốt nhiên biến mất. Dư Tiểu Tái theo lễ lại ngồi về chỗ, không kìm được giơ tay áo lên lau mồ hôi lạnh.
Tấm gương lưu ly này đã trừ họa cho Giang Thanh Sơn, ngay sau đêm đó là tiệc tại gia. Vốn Thẩm Trạch Xuyên định tặng tấm gương này cho Lục Diệc Chi, kết quả y bận đến đầu tắt mặt tối, thành thử quên bẵng luôn chuyện này.
Đinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tien-tuu/803174/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.